Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 639

Một thạch nhân khôi lỗi có thực lực có thể tương đương với Vũ Hoàng đỉnh phong cũng ngã xuống trước lực lượng huỷ diệt này.

- Thế giới này sắp đổ sụp rồi. Không chỉ là thành thị này. Toàn bộ chiến trường Bách Thánh cũng sắp sụp đổ!

Kỷ Anh Khởi dường như cảm giác được điều gì.

...

...

Trong huyễn cảnh vô biên.

Thể xác và tinh thần Lý Lan đều mỏi mệt.

Hắn mặc áo bào trắng, tóc rối tung, đỏ sậm, chậm rãi đi ở trong một nơi hoang dã không nhìn thấy ánh sáng.

Công kích không đáng sợ, cũng không có cạm bẫy gì trí mạng. Đoạn tây du Cổ Lộ này hình như không có gì nguy hiểm.

Nhưng hắn lại đi mãi không ra được nơi hoang dã này.

Vẫn là đoạn tây du Cổ Lộ thứ mười một. Hắn đã tiến vào trong đó không biết bao lâu.

Đây rõ ràng là một nơi hoang dã cũng không quá lớn. Bóng tối bao phủ. Cây cỏ khô vàng. Nước đen chảy xuôi. Nơi đây có xương khô, có đồi núi chập trùng, lại hoang vu cằn cỗi. Tất cả mọi lực lượng trong cơ thể Lý Lan đều đã bị phong ấn. Hắn giống như một người bình thường, đi ở trong nơi hoang dã, không biết nên đi ra khỏi thế giới hoang vu cằn cỗi này như thế nào.

Điều kỳ lạ duy nhất là ở chỗ, bên cạnh mình vẫn có một nữ tử xinh đẹp mái tóc đen như mực, thân hình quyến rũ, da trắng như tuyết.

Nữ tử này giống như một quỷ hồn, nhẹ nhàng trôi đi trong hư không, nhẹ như không có trọng lượng.

Hắn đưa tay ra, ngón tay xuyên qua thân thể của nàng. Đây chỉ là một huyễn ảnh.

Nhưng khuôn mặt của nữ tử này trước sau đều mơ hồ không rõ, bao phủ một màu màu trắng dày đặc, không thấy rõ ngũ quan.

Nữ tử giống như quỷ hồn này, từ thời khắc Lý Lan tiến vào thế giới này, đã xuất hiện ở bên cạnh hắn. Nàng không nói lời nào, mặc dù không có mắt, lại giống như đang dừng ở bên cạnh hắn. Từ đầu đến cuối, nàng đều đi theo bên cạnh hắn, một tấc cũng không rời, giống như một cái bóng.

- Sao có thể như vậy được? Nhất định phải có biện pháp nào đó, có thể rời khỏi đoạn Cổ Lộ huyễn cảnh này. Đây không phải là một thử thách không có lời giải!

Lý Lan đang khổ cực suy nghĩ tìm biện pháp.

Mưu trí của hắn không thấp. Trước kia gặp phải rất nhiều việc khó, hắn đều có thể giải quyết dễ dàng.

Đáng tiếc lúc này đây, hắn lại hoàn toàn không nghĩ ra được bất kỳ manh mối nào.

Rốt cuộc thế giới hoang vu này… đại biểu cho cái gì? Rốt cuộc nữ tử mặc y phục màu trắng với bộ dạng vô cùng quỷ mị này đại biểu cho cái gì? Hắn hoàn toàn không thể nắm được bất kỳ một manh mối nào.

- Chẳng lẽ cả đời này mình sẽ phải ở trong huyễn cảnh này hay sao?

Lý Lan chau mày.

Hắn luôn loáng thoáng cảm thấy phía trước có một ánh sáng, một ánh sáng xua tan tất cả lo lắng và bóng tối, một ánh sáng có thể giải cứu mình. Nhưng không biết vì sao, mấy ngày nay, không quan tâm hắn chạy nhanh thế nào, truy tìm ra sao, không quan tâm cước bộ của hắn là nhanh là chậm, ánh sáng này dường như tồn tại, nhưng khoảng cách giữa ánh sáng và hắn chưa từng rút ngắn cũng không xa thêm.

Hắn không cách nào nắm được ánh sáng hy vọng này.

Cuối cùng, Lý Lan dừng bước. Hắn cúi đầu nhìn lại. Đôi giầy cuối cùng đã đi nát. Một đôi chân trần đã đầy những vết nứt, không còn hình dạng ban đầu nữa. Máu và nước mủ trộn lẫn chảy xuôi. Trong lòng hắn có phần đau đớn.

Lý Lan có chút mệt mỏi. Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, xuyên qua vũng nước cạnh chân, nhìn mặt mình, trong lòng thầm thở dài nói:

- Nếu không thể tìm được tất cả những điều này, vậy không bằng dừng bước, chấp nhận số mệnh!

Nếu như chết trong hoàn cảnh như vậy, có phải cũng là một sự yên lặng cuối cùng hay không?

Hắn chậm rãi ngồi xuống, mí mắt nặng nề, có một cảm giác kích động muốn = ngủ, vĩnh viễn không lại tỉnh lại nữa.

Nhưng đột nhiên, phía sau…

Ầm ầm!

Mặt đất bắt đầu chấn động.

Lý Lan kinh ngạc đứng lên, đưa mắt nhìn lại. Hắn thấy mặt đất phía xa đột nhiên rạn nứt. Trong từng khẽ hở thật lớn. Lửa lớn vô tận ở dưới mặt đất giống như những ác ma bị đè nén dưới lòng đất mấy ngàn vạn năm không ngừng phun lên.

- Ở đây... sắp bị hủy diệt sao?

Thoáng kinh ngạc, Lý Lan lập tức hiểu ra.

Còn chưa chờ hắn kịp phản ứng gì, đột nhiên trên bầu trời phát ra một tiếng nổ vang. Một khe nứt thời không truyền tống cực lớn xuất hiện. Lực hút đáng sợ tuôn ra, trong nháy mắt bao bọc lấy thân hình hắn, kéo hắn về phía trong khe nứt truyền tống này.

- Hóa ra là đã đến giờ chiến trường Bách Thánh sắp đóng lại sao? Nói như vậy, ta có thể sống sót đi ra ngoài?

Trong lòng Lý Lan chợt xuất hiện một vài suy nghĩ. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Hắn lại thấy nữ ảnh mặc y phục màu trắng giống như quỷ mị kia lại không biến mất, mà giống như âm hồn bất tán vẫn theo sát phía sau mình, bị khe nứt thời không truyền tống ra ngoài.

- Nàng rốt cuộc là ai?

Trước khi Lý Lan mất đi ý thức, trong đầu vẫn có một suy nghĩ cuối cùng.

...

...

- Y Nhược sư muội, trước hết hãy ăn chút gì đi đã. Đinh sư huynh không có việc gì đâu.

Trương Phàm gãi sau gáy, không biết nên khuyên nữ tử xinh đẹp trước mắt như thế nào. Kể từ khi Đinh Hạo rời đi, Lý Y Nhược không ăn bất kỳ thứ gì. Mỗi ngày ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi ra, nàng liền điên cuồng tu luyện vô chỉ cảnh. Tuy cường giả trên Tiên Thiên, cho dù ba bốn tháng không ăn không uống cũng không có vấn đề gì, nhưng nàng vẫn gầy đi rất nhiều.

- Trương sư huynh, hiện tại còn cách thời điểm chiến trường Bách Thánh đóng là mấy ngày nữa?

Lý Y Nhược đứng ở Kiếm Lâu đỉnh, nhẹ giọng hỏi.

Trương Phàm khẳng định nói:

- Cách kỳ hạn cuối cùng còn chưa đầy một ngày nữa.

Vấn đề này, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Lý Y Nhược chí ít đã hỏi mười lần.

Lý Y Nhược ồ một tiếng, quay đầu mỉm cười nói:

- Trương sư huynh, muội không sao. Sư huynh nhanh đi tu luyện đi. Đao pháp chiến kỹ tại Đao Lâu tầng hai, sư huynh còn có hơn một nửa chưa tu luyện xong đúng không?

Trương Phàm lại theo bản năng gãi sau gáy, nói:

- Cái này... Ta thiên tư ngu dốt, không được thông tuệ giống như Đinh sư huynh. Trong thời gian hơn ba tháng này, ta mới học được chưa đầy hai mươi bộ đao quyết mà thôi. Chỉ có điều ta cảm thấy Đinh sư huynh nói rất đúng. Mỗi người đều có cơ duyên đạo pháp của mình. Trong số đó, ta chỉ lựa chọn một vài đao quyết thích hợp nhất với mình mà thôi, không nhất thiết phải học được hết cả.

Lý Y Nhược tiếp tục mỉm cười nói:

- Nói như vậy cũng không sai. Chỉ có điều, Y Nhược cảm thấy, Trương sư huynh hẳn nên nhớ kỹ tất cả các đao quyết này. Cho dù không tu luyện, sau này cũng có thể truyền lại cho người hữu duyên. Nếu không nhiều đao quyết cao cấp như vậy không truyền ra ngoài thì rất đáng tiếc. Ta nghĩ Hạo ca ca cũng có ý này, cho nên mới đưa sư huynh tới chỗ này.

- Ách, phải vậy không? Là vì cái này sao?

Trương Phàm gãi sau gáy, bừng tỉnh hiểu ra nói:

- Muội nói không sai. Ta thật sự quá ngu ngốc, lại không nghĩ ra. Bây giờ ta sẽ sao chép lại hết các đao quyết này.

Nói xong, thiếu niên thợ săn kia xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment