Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 1054 - Chương 1054: Mộ Tuyết: Tốt Rồi, Ta Thủ Tiết 3

Chương 1054: Mộ Tuyết: Tốt rồi, ta thủ tiết 3 Chương 1054: Mộ Tuyết: Tốt rồi, ta thủ tiết 3

Mộ Tuyết: Tốt rồi, ta thủ tiết 3

"Tại sao?" Hồng Tố hơi tò mò:

"Là có người khi dễ vị tiểu tiền bối kia?"

Ngưng Hạ lắc đầu:

"Vấn đề này Lục Hữu Đình cũng muốn biết.

Nhưng không có câu trả lời.

Lục Vô Vi không cho bất kỳ kẻ nào đáp án.

Khư khư cố chấp"

"Lão tổ có biết không?" Hồng Tố tò mò hỏi.

Ngưng Hạ lắc đầu:

"Ta chỉ biết Lục Vô Vi âm thầm điều tra người kia, xuất phát từ tò mò, ta cũng điều tra một chút.

Phát hiện kỳ thật đối phương không chỉ dỗ dành một vị sư muội.

Là một tiểu lang quân đa tình.”

"Nhưng chuyện này không liên quan gì đến vị tiền bối kia chứ?

Khi đó nàng có lẽ còn là tiểu hài tâm tính." Hồng Tố có chút hiếu kỳ.

Ngưng Hạ chỉ cười nhìn Hồng Tố nói:

"Con người luôn phải lớn lên không phải sao?"

Hồng Tố nhất thời không nói gì.

Lục Vô Vi đang đề phòng tương lai?

Nhưng rốt cuộc như thế nào, không ai biết.

"Lục Hữu Đình bị nhốt lại, chờ sau khi trí lực của nàng trưởng thành, đi tìm Lục Vô Vi, hỏi Lục Vô Vi vì sao còn muốn nhốt nàng.

Mà đáp án của Lục Vô Vi rất đơn giản, chờ ngươi lớn lên rồi nói sau.

Bắt đầu từ ngày đó, Lục Hữu Đình bắt đầu học y, nghiên cứu y thuật, muốn mình có thể lớn lên như người bình thường.

Nhưng thật không may đã không thành công.

Nhưng mà về y thuật của Lục Hữu Đình lại ngoài ý muốn kinh động tu chân giới.

Bởi vì nàng chữa khỏi cho một tu chân giả bị thiên kiếp tổn thương.

Là một cận vệ có tu vi không tồi của Lục gia.

Chuyện này có thể nói là lật đổ nhận thức của Tu Chân Giới với thiên kiếp.

Phải biết rằng, tu chân giớikhi đó không có bất kỳ biện pháp ứng phó thiên kiếp nào.

Thương thế căn bản không thể chữa khỏi.

Từ đó về sau không bao lâu, vị Thiên Kiêu đạo tông kia viết cho Lục Hữu Đình một phong thư.

Nội dung bức thư là, vị thiên kiêu kia nhớ tới thời gian vô ưu vô lự của hai người khi còn bé, đó là tuổi thơ đã mất của bọn họ.

Cho nên hắn muốn tìm Lục Hữu Đình, dẫn nàng ôn lại thời thơ ấu.

Không có gì ngoài ý muốn, Lục Vô Vi trực tiếp cự tuyệt Lục Hữu Đình ra ngoài.

Cho dù đối phương nói tới cửa bái phỏng, Lục Vô Vi cũng trực tiếp cự tuyệt.

Ngày đó Lục Hữu Đình và Lục Vô Vi cãi nhau.

Nàng nói, tại sao không cho ta ra ngoài, dựa vào cái gì không cho bằng hữu của ta đến? Ngươi quá ích kỷ.

Lục Vô Vi chỉ bình tĩnh nói cho nàng biết, người kia sắp thành hôn, không nên ảnh hưởng đến hắn nữa.

Những lời này có thể khiến Lục Hữu Đình tức giận, nàng gần như gào thét với Lục Vô Vi, nàng nói: Chúng ta chỉ là bằng hữu, bằng hữu đơn thuần, nhị trưởng lão, là ngươi quá ích kỷ, tư tưởng quá mức dơ bẩn.

Hắn là bằng hữu của ta, ta tin tưởng cách làm ngườ của hắn, cho dù hắn thành hôn cũng tuyệt đối là trượng phu tốt, hắn và đạo lữ hắn tuyệt đối là một đoạn giai thoại tu chân giới.

Ta không có khả năng nhìn lầm.

Chính ngươi quá ích kỷ, đồ khốn ích kỷ. ”

"Thật là phát biểu ngây thơ..." Hồng Tố cảm thấy có phải mình sắp bị diệt khẩu hay không.

Nhưng nàng cũng có chút tò mò:

"Mấy thứ này lão tổ làm sao biết được?

Ngưng Hạ cười nói:

"Lúc Thiên Kiêu Đạo Tông thành hôn, tiểu nha đầu kia rời khỏi nhà, vụng trộm chạy ra ngoài.

Vốn là muốn đi tặng quà.

Nhưng bị Lục gia vòng vây, cuối cùng đến bước đường cùng tới tìm ta.

Ẩn náu chỗ ta trong một thời gian dài.

Lễ vạt tất nhiên ta cũng đã giúp nàng gửi qua.

Cho nên nàng trẻ tuổi, nói hết những này cho ta.

Giờ nàng hối hận chết rồi."

Hồng Tố: "..."

Còn tốt nàng khi còn bé không có làm qua chuyện gì.

"Sau đó thì sao?" Hồng Tố tò mò hỏi.

"Nàng ở chỗ ta mấy năm, cuối cùng trở về.

Mẫu thân nàng bệnh tình nguy kịch.

Sau đó nàng không rời khỏi Lục gia nữa, một lòng tu luyện, một lòng nghiên cứu y thuật.

Cũng không nói chuyện với Lục Vô Vi nữa." Ngưng Hạ thở dài một tiếng nói:

"Hồi lâu sau, tu vi Lục Hữu Đình đạt tới lục giai đỉnh phong.

Phải bế quan chuẩn bị độ kiếp.

Tuy nhiên, vấn đề nằm ở đây.”

"Độ kiếp xảy ra vấn đề?" Hồng Tố nghe rất nhập thần.

Chuyện của những người này, nàng chưa bao giờ biết.

Lúc này các nàng đi trên mặt biển, lại một bước biến mất tại chỗ, trực tiếp đi tới trên đất liền.

Giống như ở phía trước xa xôi có một đống đổ nát.

Xuyên qua đống đổ nát, có thể đến Lục gia.

"Cũng không phải độ kiếp xảy ra vấn đề, mà là Thiên Kiêu Đạo Tông xảy ra vấn đề." Ngưng Hạ thấy Hồng Tố vẻ mặt khó hiểu, liền mở miệng giải thích:

"Cùng năm đó, vị Thiên Kiêu Đạo tông kia, dường như bởi vì một vị thiên chi kiêu nữ mà muốn vứt bỏ chính thê."

"Chuyện này có liên quan gì đến Lục gia?" Hồng Tố không hiểu.

"Trên lý thuyết không có quan hệ, nhưng có quan hệ với Lục Hữu Đình.

Lục Hữu Đình chính là một sợi gân, từ đầu đến cuối đều tin tưởng bằng hữu của nàng, hiện tại bạn bè nàng bởi vì một vị thiên kiêu nữ tử, vứt bỏ vợ cả.

Như vậy đối với nàng mà nói là đả kích trí mạng.

Lúc độ kiếp, nếu tâm tình xảy ra vấn đề.

Như vậy thiên kiếp thất giai của Lục Hữu Đình nhất định thất bại.

Hồn phi phách tán." Ngưng Hạ mở miệng nói.

Hồng Tố gật đầu.

Quả thật như thế, thiên kiếp thất giai là một thiên kiếp rất quan trọng.

Có thể nói là thiên kiếp lớn nhất.

Tâm trạng bất ổn, tất nhiên sẽ thất bại.

"Lục gia phong bế tất cả tin tức xung chuyển vào, lúc ấy tộc trưởng Lục gia càng thời khắc nhìn muội muội hắn.

Nhưng quá mức khác thường, rất dễ bị Lục Hữu Đình phát hiện.

Vì không có sai sót.

Lục Vô Vi một mình tới Đạo Tông.

Hắn cầu kiến Đạo Tông trưởng lão.

Nói rõ nguyên nhân, hy vọng vị Thiên Kiêu kia có thể cùng đạo lữ quyết liệt trễ một chút, hoặc không cần nháo mọi người đều biết.

Lục gia hắn nguyện ý trả giá xứng đáng.

Thế nhưng vị Đạo Tông trưởng lão kia cự tuyệt.

Nói thẳng để Lục Vô Vi trở về, chuyện Đạo tông không tới phiên Lục gia khoa tay múa chân.

Kẻ yếu càng không có tư cách cùng bọn họ đưa ra yêu cầu.

Đối phương sức mạnh mười phần, ta hoài nghi là có vị thứ ba đại đạo thiên thành.

Lục Vô Vi bị đuổi ra khỏi Đạo Tông.

Giờ khắc này vốn coi như là hai nhà hòa thuận.

Đi về phía đối lập.

Do Lục Vô Vi tự mình khơi mào đối lập.”

"Lục Vô Vi là nhị trưởng lão Lục gia, rời khỏi Đạo Tông có vẻ vô cùng yếu thế.

Nhưng Lục Vô Vi không trở về Lục gia.

Hắn biến mất trong tầm mắt mọi người.

Hoặc là nói cũng không có ai chú ý đến hắn.

Khi đó Lục gia không đợi được Lục Vô Vi, biết hết thảy cũng không thuận lợi.

Sau đó càng biết được Lục Vô Vi cầu kiến Đạo tông, bị Đạo Tông nhục nhã trục xuất.

Lục gia vô cùng phẫn nộ.

Nhưng không ai hành động thiếu suy nghĩ.

Nhất là tin tức về vị Thiên Kiêu Đạo Tông kia vứt bỏ vợ cả, phô thiên cái địa đánh úp lại.

So với lúc trước còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Khi đó tộc trưởng vừa xử lý biến cố, vừa canh giữ Lục Hữu Đình, sợ nàng xuất quan thả lỏng chờ độ kiếp." Ngưng Hạ thở dài một tiếng:

"Tất cả mọi người đều cho rằng chuyện này cứ như vậy kết thúc.

Tuy nhiên, không ai biết nó chỉ mới bắt đầu.

Chân chính đọ sức từ khi đó mới bắt đầu thành lập.

Một tháng sau, Ẩn Thiên tông hoành không xuất thế."

Bình Luận (0)
Comment