Hôn Thư 3
"Sau đó ngươi tự xem, trước tiên hỏi điều ngươi muốn hỏi đi, ta tận lực trả lời ngươi." Cơ Tầm thoáng cái trở nên dễ nói chuyện.
"Tiền bối có biết tác giả viết Kiếm Nhất Hối Kỳ Truyện là ai không?" Lục Thủy hỏi.
"Gặp qua, nhưng không biết hắn là ai." Cơ Tầm trả lời, nhưng lại bổ sung một câu:
"Vấn đề này đừng hỏi, hỏi cũng không chiếm được đáp án chân chính."
Lục Thủy không để ý, người viết sách hình như rất đặc thù.
Hắn lúc trước cũng không thể nhìn thấu dung nhan của đối phương.
"Sau cuộc chiến Thí Thần, tiền bối đã gặp qua Lục sao?" Lục Thủy hỏi.
Cơ Tầm trầm mặc một chút, không mở miệng.
Xem ra là đi ra ngoài, nhưng nội dung không muốn nói?
Lục Thủy thở dài trong lòng, xem ra muốn từ Cơ Tầm lấy được đáp án là rất khó.
Vậy Thiên Cơ vì sao lại nói với ta, tới đây có thể biết rất nhiều?
Là liên quan tới tiên đoán phiến đá?
"Tiền bối có tham gia hội nghị Thí Thần không? "Lục Thủy lựa chọn hỏi cái này trước.
Có lẽ hắn có thể biết nội dung của hội nghị.
Nghe được hội nghị Thí Thần, Cơ Tầm vốn cúi đầu, lại một lần nữa nâng lên:
"Ngươi biết cái này?"
"Tình cờ đi đến nơi đó." Lục Thủy nói.
"Vậy ngươi biết danh sách không?" Cơ Tầm lại hỏi.
"Biết."
"Người cuối cùng trong danh sách Thí Thần là ai?"
"Mê Đô."
Cơ Tầm thâm ý nhìn Lục Thủy nói:
"Vậy ngươi có biết Mê Đô là gì không?"
Nghe Cơ Tầm nói đến Mê Đô, Lục Thủy liền rất kinh ngạc.
Phải biết rằng rất nhiều người đều không đè cập Mê Đô với hắn, đều để cho hắn tiến vào Mê Vụ Chi Đô.
"Ta đã hỏi tất cả bọn họ, không ai trả lời câu hỏi trực tiếp của ta.
Tất cả đều cho ta đến Mê Vụ Chi Đô để tìm câu trả lời." Lục Thủy nhìn tiếp tục tò mò nói:
"Tiền bối có thể nói cho ta biết đáp án không?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Cơ Tầm hỏi.
"Lúc ta tiến vào, cảm giác được khí tức của Mê Vụ Chi Đô, nhưng Tịnh Thổ không nên có liên quan đến Mê Vụ Chi Đô." Lục Thủy nhíu mày.
Hắn cảm giác thật sự có khả năng từ chỗ đối phương biết chuyện Mê Đô.
Cơ Tầm ngẩng đầu nhìn trần nhà, có chút cảm khái nói:
"Ngươi biết lịch sử Tịnh Thổ, hẳn là biết ta chết vào ngày Viễn Cổ kết thúc.
Vậy ngươi có biết tại sao ta để lại một sợi hồn ở đây không?
Ta quả thật lưu niệm Tịnh Thổ nhưng, sinh mệnh tàn lụi mới tính là đã đi hết cả đời.
Lưu lại một sợi hồn, chỉ là đang mở ra một lỗ hổng trong sinh mệnh hoàn chỉnh của ta.
Không phải ta mong muốn."
“Có liên quan đến Lục?" Lục Thủy thử hỏi.
"Ngươi biết rất nhiều, cũng không ngốc, nhưng cũng chỉ là không ngốc.
Một tàn hồn bình thường rất khó nhớ Lục, nhưng ta nhớ rất rõ.
Nếu ngươi đủ thông minh, thì nên đoán ra được ngay từ đầu." Cơ Tầm nhìn Lục Thủy, giọng nói vững vàng.
Lục Thủy: "..."
“Như vậy tiền bối và Lục có ước định gì?" Lục Thủy không nghĩ nhiều thứ gì khác, trực tiếp hỏi rồi nói sau.
"Trước khi ta chết, ta đã có một cuộc trò chuyện ngắn với Lục.
Hắn đã sử dụng sức mạnh vĩ đại để bảo vệ thế giới và đánh tan ba thế lực lớn.
Buộc ba thế lực lớn rơi vào hôn mê vô tận.
Thế nhưng ta phát hiện Lục lại lựa chọn ngã xuống.
Nói chuyện không phải là hiểu hay không hiểu.
Nhưng hắn yêu cầu ta giúp một việc, như một phần thưởng, hắn để ta... Chứng kiến cảnh Kiếm Nhất rời đi ."
Thanh âm Cơ Tầm rất bình tĩnh, chỉ là lúc nói câu cuối cùng lại có chút cảm xúc khác.
Lục Thủy cảm giác được.
Quan hệ giữa Cơ Tầm và Kiếm Nhất hẳn rất tốt.
Chỉ là cụ thể như thế nào, hắn không biết.
Nhưng chứng kiến Kiếm Nhất ngã xuống?
Sao lại có thể như thế đây?
"Ngươi cảm thấy không có khả năng đúng không?" Thanh âm của Cơ Tầm tiếp tục truyền tới:
"Ta cũng cảm thấy không có khả năng.
Nhưng đó là những gì Lục nói.
Ta đã hứa với hắn.
Chờ đợi hắn ở đây để giữ lời hứa của mình."
Điều đó có nghĩa là... Tiền bối đợi vô số năm, chỉ muốn gặp Kiếm Nhất?" Lục Thủy thử hỏi.
Cơ Tầm cúi đầu, chưa nói gì.
"Nhất định có thể đợi không?" Lục Thủy Hỏi.
Cơ Tầm lắc đầu, thanh âm bình tĩnh trước sau như một:
"Không nhất định, nhưng có cơ hội."
"Lục bảo ngươi giúp gì?" Lục Thủy hỏi.
Cơ Tầm đợi được chưa?
Hắn không biết, kiếp trước hắn không tới nơi này, cũng không biết Kiếm Nhất người này.
Nhưng là hắn biết, hắn đến, có lẽ hết thảy liền có khả năng.
Đương nhiên, cũng có khả năng cần muội muội của hắn tới.
Có thể cụ thể là gì.
Hắn cần muốn biết rõ ràng, Lục lưu lại thứ gì.
Đối mặt với câu hỏi của Lục Thủy, Cơ Tầm không trả lời trước tiên, nàng nhìn Lục Thủy, hồi lâu sau mới mở miệng:
"Ngươi thoạt nhìn rất bình thường, nhưng lại có chút không giống.
Nhưng mặc kệ như thế nào, ngươi cần phải làm một việc, ta mới có thể nói cho ngươi chuyện Lục nhờ ta giúp."
"Chuyện gì?" Lục Thủy hỏi.
Cơ Tầm rút tay ra khỏi sách, sau đó nhẹ nhàng giật ngón tay xuống.
Sau đó, bên cạnh nàng xuất hiện một cánh cửa sương mù.
Cổ xưa, huyền diệu.
Trên đó có rất nhiều phù văn, không cách nào nhìn thẳng.
Tất cả mọi người ở phía sau Lục Thủy đều theo bản năng cúi đầu.
Chỉ có Lục Thủy không bị ảnh hưởng chút nào.
"Đẩy cánh cửa này ra." Tiếp tục nhìn Lục Thủy, tiếp tục nói:
"Đẩy ra, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi thứ, nói cho anh biết Lục bảo tôi giúp gì, thậm chí nói cho ngươi biết, Mê Đô là thứ gì.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, đẩy cánh cửa ra.
Không đẩy ra được, ngươi có thể quay lại.
Không phải là ta không muốn nói, nhưng nói cũng vô ích."
Nghe được thanh âm của Cơ Tầm, Lục Thủy không nói gì, mà từng bước đi về phía cánh cửa lớn kia.
Cánh cửa sương mù không có thực thể.
Dường như bất kỳ sức mạnh nào cũng không thể tạo ra ảnh hưởng gì đối với cánh cửa này.
Nhưng Lục Thủy lại cảm giác đây chỉ là một cánh cửa đơn giản.
"Nhắc nhở ngươi một câu, trên đời này chỉ có một người mới có thể đẩy cánh cửa này ra.
Người này chính là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.
Muốn từ bỏ, ta cũng có thể hiểu được.
Cánh cửa này có thể có di chứng hay không, ta cũng không biết." Thanh âm của Cơ Tầm truyền tới.
Chỉ là lời nói của nàng vừa dứt, Lục Thủy cũng đã đứng trước cửa.
Bàn tay của hắn đã đẩy về phía cánh cửa sương mù.
Kẹt ~
Đột nhiên gió mạnh gào thét.
Giọng nói của Cơ Tầm hoàn toàn hạ xuống, cánh cửa sương mù trực tiếp bị Lục Thủy một tay đẩy ra, không hề trở ngại.
Lúc này Lục Thủy nhìn Cơ Tầm đang kinh ngạc, nói:
"Tiền bối, có thể nói rồi."