Vô địch thế gian, thiên thượng hay thiên hạ đều vô địch (3)
Trong lúc Lục Thủy còn cảm thấy may mắn khi tiểu hài tử thật dễ lừa, thì đột nhiên cảm giác có người bị Cửu đá qua đây.
Hắn quay đầu nhìn lại, là Đông Phương Tra Tra.
Lục Thủy:
“...”
Đông Phương Tra Tra đã hỏi cái gì mà bị đá qua bên này luôn vậy?
Lúc này, gương mặt của Đông Phương Tra Tra tràn đầy sự nghi hoặc, tại sao nàng lại xuất hiện ở nơi này?
Đây là chỗ của Lưu Hỏa sao?
“Câu hỏi của ngươi là gì?”
Đột nhiên nàng nghe thấy giọng nói của Lưu Hỏa.
Đông Phương Tra Tra lập tức nói khẽ:
“Ta muốn biết phải làm gì mới có thể trở thành thiên hạ vô địch.”
“...”
“Hay là ta đổi sang một câu hỏi khác?”
Đông Phương Tra Tra lại nói.
“...”
“Ta muốn biết làm sao mới có thể khiêu chiến thắng được Lục Thủy biểu đệ?”
“...”
Lục Thủy trầm mặc một lúc rồi mới nói:
“Không phải lúc nãy ngươi vừa mới hỏi làm sao để trở thành thiên hạ vô địch sao?
Chúng ta thảo luận về vấn đề này đi.”
Đông Phương Tra Tra vô cùng kinh ngạc:
“Thật sự có thể sao?”
“Có thể.”
Lục Thủy gật đầu, sau đó bắt đầu nói chiến lược của mình:
“Đầu tiên, quan hệ giữa ngươi và chị dâu khá tốt.
Ngươi biết rằng chị dâu của mình rất lợi hại không?”
“Biết, biết.”
Đông Phương Tra Tra gật đầu, nghiêm túc lắng nghe.
“Qua một khoảng thời gian nữa, chị dâu của ngươi sẽ lợi hại tới mức vượt ra khỏi thiên địa.”
Lục Thủy ngưng tụ ra một khối cầu:
“Đây là thiên địa này, bao quát thiên thượng thiên hạ.
Lúc này, chị dâu của ngươi đang ở bên ngoài.
Điều duy nhất mà ngươi cần làm đó chính là, nhường chị dâu của ngươi dẫn người lợi hại hơn ngươi ra khỏi thiên địa này.
Khi đó, không phải là người đã trở thành người mạnh nhất trên thiên địa này rồi sao.
Thấy thế nào?”
Đông Phương Tra Tra nhìn Lưu Hỏa một cách đầy khiếp sợ, gật đầu nói:
“Hình như cũng đúng.”
Giải quyết xong!
…
Như thế cũng được à?
Cửu ở phía đối diện cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Lục Thủy đương nhiên là không biết rằng Cửu đang cảm thấy khiếp sợ rồi, hắn tiếp tục trả lời những vấn đề liên quan tới Tu Chân Giới, những chuyện này khá là dễ dàng.
Loại người như Đông Phương Tra Tra quá khiến cho người ta mệt tâm.
“Ta muốn biết hôn lễ của Lưu Hỏa và Y Tử Thần Nữ, có phải được cử hành vào tháng sau ở Lục gia hay không?”
Câu hỏi này đột nhiên truyền vào trong tay của Lục Thủy.
Ai hỏi vậy?
Lục Thủy lập tức cảm thấy khiếp sợ.
Hắn nhìn về phía Cửu, ở bên đó có người hỏi tối vấn đề nhạy cảm này.
Nhưng mà tại sao lại có người hỏi về chuyện này cơ chứ?
Người hỏi việc này, có phải đã biết thân phận của Lưu Hỏa và Y Tử Thần Nữ rồi không?
Người biết chuyện này, ngoại trừ Chân Võ và Chân Linh, hẳn là không có ai biết mới phải.
Còn có một người nữa…
Cửu.
“Chết tiệt, nàng sẽ không nói chuyện của ta và Mộ Tuyết với Nhị trưởng lão đó chứ?”
Nếu là như thế.
Vậy thì…
Có phải Nhị trưởng lão đã biết hắn là Lưu Hỏa rồi hay không?
Khi nãy, lúc mà Nhị trưởng lão đặt câu hỏi, có phải đang mừng thầm trong lòng hay không?
Đại trưởng lão có biết không?
Nếu như bọn họ đều biết cả.
Vậy việc hắn nói toàn bộ Tu Chân Giới không có ai dám phản bác hắn, có phải cũng bị bọn họ nghe thấy rồi không?
Có phải còn phê bình mấy câu hay không?
Lục Thủy lập tức cảm thấy cực kỳ không ổn.
Bọn họ sẽ không nghĩ rằng hắn vẫn còn ở trong thời kỳ trẻ trâu đó chứ?
“Không đến mức đó, không đến mức đó, bọn họ chắc chắn là không biết.”
“Nếu biết thì sao có thể để hắn đi khiêu chiến với ba Chí Cao cơ chứ?”
“Yên tâm, yên tâm, bọn họ không biết gì cả.”
“Ách, nếu như Đại trưởng lão không biết, việc hắn đột nhiên nói mình là Tông chủ của Ẩn Thiên Tông có phải cũng là do cố ý hay không?
Xem chuyện cười của ta hả?”
“...”
Tự bế.
Cửu đi chết đi.
Không, là do ta nghĩ nhiều, nhất định là do ta nghĩ nhiều.
Thiên địa cũng đứng ở phe hắn, người khác có muốn kiện, cũng không thể kiện được.
Trong lúc hắn đang xoắn quýt thì đột nhiên cảm thấy có một tia tử khí.
Răng Thần tới.
Không biết Răng Thần muốn hỏi cái gì.
Răng Thần có lẽ là người dễ thỏa mãn nhất.
…
“Có phải ngươi đã sớm biết sẽ có chuyện này rồi không?”
Nhị trưởng lão hỏi Cửu.
Nàng nói mà, sao mà Cửu lại không thèm quan tâm một chút nào.
Cửu không thể nào nhìn thấu được chuyện của Lưu Hỏa, thực ra việc Lưu Hỏa có biết quan hệ giữa Cửu và Lục gia hay không là một dấu chấm hỏi.
Cửu không thèm quan tâm tới việc này, do nàng đã sớm biết rằng mình sẽ thay thế Lưu Hỏa trả lời câu hỏi.
“Không chắc chắn, nhưng mà Lưu Hỏa không biết mối quan hệ giữa ta và Lục gia.”
Cửu nhìn Nhị trưởng lão rồi cười nói:
“Tiểu Tiểu Đình nói đi, ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Quan hệ giữa ngươi và Lục gia là như thế nào?”
Nhị trưởng lão hỏi.
“Bí mật.”
Cửu nói thẳng.
“Nói cho ta một thứ mà ta không biết đi.”
Nhị trưởng lão không đổi sắc mặt, nói.
Nàng không hề có ý định giãy dụa.
Cửu biết quá rõ nàng.
Đây là chuyện không thể nào làm khác được.
“Nói tới đây, ngươi còn việc gì mà chưa biết sao?”
Cửu suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nói một chút về thành tựu của Lục Thủy đi, không phải gần đây hắn đang làm cái gì đó sao.
Nói về việc hắn làm sao để trở nên mạnh như thế và sẽ đi được tới mức độ nào đi.
Sau đó, nói một chút về khởi nguyên của Lục gia.”
“Khởi nguyên của Lục gia?”
Nhị trưởng lão cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trước kia, Lục gia có lẽ vẫn là một gia tộc khá là bình thường, dù cho có ngược dòng thời gian tìm về thời điểm đầu tiên, thì cũng chẳng thể nào lôi ngược được tới thời kỳ Viễn Cổ.
Chuyện này là chắc chắn.
“Đầu tiên, nói một chút về Lục Thủy đi, việc hắn có thể quật khởi được là do ngẫu nhiên, cũng là điều tất nhiên…”
…
“Tiểu Tiểu Vi, có cảm thấy ngoài ý muốn hay không? Có kinh hỷ hay không?”
Lục Vô Vi đứng ở hư không, nhìn Cửu đột nhiên xuất hiện.
Điều này làm cho câu hỏi trước đó của hắn trở nên vô nghĩa.
“Tiền bối có phải đối xử đặc biệt tốt với Lục gia hay không?”
Đại trưởng lão hỏi.
“Tại sao lại nói như thế?”
Cửu đi xung quanh Đại trưởng lão, hiếu kỳ hỏi.
“Hệ thống nghiệm chứng có liên quan tới tiền bối.
Mà Lục gia lại có quyền hạn cấp bậc cao nhất của hệ thống nghiệm chứng.
Kết hợp với lời nói trước đó của Lưu Hỏa.
Cho nên, vãn bối nghĩ tới việc này.”
Đại trưởng lão nhìn Cửu rồi thong thả nói:
“Thần Quyến thứ nhất có thể không phải là một người, mà là một gia tộc.
Ví dụ như, Lục gia.”
“Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Cửu nhìn Đại trưởng lão, nàng ngồi ở trên không trung, dùng hai tay nâng má.
“Chỉ là suy nghĩ mà thôi, đáp án thì đương nhiên là phải cần tiền bối đưa ra.”
Đại trưởng lão nói.
Hắn đứng ở chỗ này, không nhìn thấy được cụ thể dáng người.
Chỉ có thể nhìn ra được hình dạng đại khái.
“Bí mật.”
Cửu nói thẳng.
Đại trưởng lão cung không quan tâm lắm, hắn trực tiếp lướt qua vấn đề này:
“Sự cường đại của Lưu Hỏa có liên quan gì với Thiên Địa Trận Văn?”
“Đúng vậy.”
Cửu gật đầu nói:
“Thiên phú của Lưu Hỏa rất kỳ quái.
Hắn đúng thực là không có thiên phú ở phương diện tu luyện.
Nhưng mà, hắn có thể nhìn thấy một chút thay đổi nhỏ của thiên địa.
Những lời nói thời trẻ trâu của hắn, có thể không phải là nói đùa, hắn thực sự có hơi không giống với bình thường.
Mà Thiên Địa Trận Văn lại trùng hợp cũng liên quan tới thiên địa.
Cho nên, hắn có thể xem hiểu được Thiên Địa Trận Văn.
Quá trình này không thể nào miêu tả được.
Bởi vì, ngoại trừ hắn, không có người thứ hai có thể xem hiểu được Thiên Địa Trận Văn.
Ngay cả người khai sáng ra hình thức ban đầu của Thiên Địa Trận Văn, cũng không thể nào xem hiểu quyển sách này.
Cuối cùng, người được lợi nhiều nhất đó chính là Lục Thủy.
Nếu như không có quyển sách này, hắn sẽ phải đi rất nhiều con đường quanh co.
Nhưng mà, Thiên Địa Trận Văn chỉ là bước khởi đầu của cuộc đời hắn mà thôi.
Con đường của hắn rất dài, rất dài.
Không ai có thể theo kịp bước chân của hắn, không ai nhìn thấy được điểm cuối cùng trên con đường của hắn.
Không ai có thể biết được rằng, rốt cuộc thì hắn mạnh tới mức nào.
Đây chính là Lưu Hỏa.
Từ giây phút mà hắn cầm Thiên Địa Trận Văn, tất cả đều thay đổi.”