Nhị Trưởng lão phát hiện ma tu đi vào tiểu trấn (3)
Sau khi Khô Thụ lão nhân rời đi, Kiều Vô Tình đi tới đại điện Lục gia.
“Lục huynh, đã lâu không gặp.” Kiều Vô Tình khẽ nói.
“Xem ra Kiều huynh muốn ở đây vài ngày.” Tam Trưởng lão nhẹ nhàng nói.
Từ giờ cho tới hôn lễ vẫn còn không ít thời gian.
“Quấy rầy Lục huynh rồi, mấy ngày nay vừa vặn dạo chơi ở quanh đây.” Kiều Vô Tình vừa cười vừa nói.
“Có thu hoạch không?” Tam Trưởng lão tò mò hỏi.
Tự nhiên là hỏi thăm chuyện của Lưu Hỏa.
“Có vài người gặp Chân Thần Độc Nhất, Cửu, có điều, người ta gặp được đúng là Lưu Hỏa.
Là tồn tại không cách nào nói rõ.
Từ chỗ của hắn cũng xác thực đạt được một cơ hội.
Nhưng mà…” Kiều Vô Tình thở dài một hơi, nói:
“Cuối cùng có thể thành công hay không vẫn là ẩn số, khả năng thất bại vẫn cao hơn chút.
Không được thì vẫn phải trông cậy vào người tới sau.”
Tam Trưởng lão khẽ gật đầu, muốn tấn thăng vốn cũng không dễ dàng, cũng không phải là cứ cho ngươi thời cơ thì ngươi liền có thể tấn thăng.
Nào có chuyện dễ dàng như vậy.
“Kiều gia là ra Kỳ Lân Tử sao?” Tam Trưởng lão thử hỏi.
Kiều Vô Tình dáng vẻ không thèm để ý, rõ ràng là có chuyện gì tốt.
Nghe thấy câu hỏi của Tam Trưởng lão, Kiều Vô Tình lắc đầu:
“Chưa nói tới Kỳ Lân Tử, chỉ là có chút khiến người ta đau đầu cộng thêm vài thứ ngoài ý muốn thôi.
Có điều nói tới đại hôn của Lục Thiếu gia, hẳn là Lục gia cũng có thể nhanh chóng chào đón hy vọng mới.”
“Hy vọng vậy đi, đừng có phế giống cha hắn là được.” Tam Trưởng lão vẻ mặt rèn sắt không thành thép nói.
“Ha ha.” Kiều Vô Tình cười cười, nói:
“Nhỡ đâu Lục Thiếu gia có tài nhưng thành đạt muộn, hoặc là ẩn giấu tu vi thì sao, cũng khó nói.”
“Ha ha.
Từ nhỏ đã khoe khoang như vậy, nó giấu được sao?” Tam Trưởng lão cảm thấy có tài nhưng thành đạt muộn còn có chút khả năng.
Có điều hắn phát hiện một chuyện, Kỳ Lân Tử của Kiều gia, đại khái chính là ẩn giấu đi lên.
Lục gia bọn hắn đương nhiên không thể trông cậy vào cái này.
Hy vọng lúc mở thưởng có thể mở ra được thiên kiêu.
Ngược lại, hắn đối với con gái Lục Cổ không có yêu cầu gì.
Chuyện lấy chồng, Lục gia bọn hắn không có kinh nghiệm gì.
Đại khái là Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão sẽ tham dự trong đó, hắn không cần buồn phiền.
— —
Tiểu trấn Thu Vân.
Một khu nhà ở tương đối vắng vẻ.
Kiều Càn ngồi trong sân nhỏ nhìn Lâm Hoan Hoan ăn bánh bao.
Hôm nay, hai người nghỉ làm.
“Chàng không ăn sao?” Lâm Hoan Hoan đưa bánh bao tới cho Kiều Càn.
Kiều Càn nhận lấy bánh bao, không có ý định ăn.
Hắn ăn no rồi.
“Nàng ăn no là được.” Kiều Càn nói.
“Lại nói tới, trên thiếp mời viết tên Kiều Dã, chúng ta không phải là có thể không nhận sao?” Cô gái mập nhỏ nhì Kiều Càn nói:
“Người được mời là Kiều Dã, không liên quan tới chúng ta.”
“Đi vào hẳn chỉ nhìn thiếp mời đi.” Kiều Càn nói.
Bản thân hắn là Kiều Càn hay Kiều Dã, người kiểm tra thiếp mời bình thường cũng không biết.
Chẳng qua nếu như là Chân Võ Chân Linh…
Vậy liền quen biết.
Nhưng hình như không cần biết có biết hay không, là Kiều Càn hay Kiều Dã, cũng không khác bao nhiêu.
Chỉ cần đưa ra thiếp mời dự tiệc, đều cần tặng lễ.
“Cảm giác chúng ta thua lỗ rồi.” Lâm Hoan Hoan suy nghĩ một chút, nói:
“Lúc chúng ta thành hôn cũng không thu được tiền mừng.”
“Đó là đính hôn.” Kiều Càn nhìn Lâm Hoan Hoan, sau đó bổ sung một câu:
“Chúng ta về sau có thể tổ chức một hôn lễ nhỏ.”
“Thật sao?” Lâm Hoan Hoan vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Kiều Càn:
“Vậy lúc đó có thể biến thành xinh đẹp không?”
“Thật.” Kiều Càn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tiếp tục nói:
“Nàng muốn biến gầy cũng có thể.”
Lúc đầu Kiều Càn cảm thấy có chút khoa trương, khiến người khác chú ý.
Nhưng mà…
Trở nên xinh đẹp, thành hôn, đại khái là suy nghĩ của tất cả mọi người.
Hắn không thể cứ đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người Lâm Hoan Hoan.
“Có điều không biến đẹp thật ra cũng có thể.
Chàng không chê ta là được.” Lâm Hoan Hoan vui vẻ nhìn Kiều Càn nói.
Kiều Càn nhìn Lâm Hoan Hoan, khẽ gật đầu.
Hắn cúi đầu nhìn một bên tay trống rỗng của mình, hắn vốn cho rằng mình đã gặp chuyện bị thảm nhất thế giới.
Cuối cùng còn có thể trở về từ cõi chết, đạt được thứ trước đây vĩnh viễn không thể lấy được.
Ví dụ như người trước mắt này.
“Có điều sẽ phải tốn thật nhiều tiền, vì tiền mừng, chúng ta còn phải ăn ít bánh bao đi một chút.” Lâm Hoan Hoan cảm thấy quá phí tiền.
Có điều cũng không quá để ý..
Lúc đào hôn, nàng vẫn luôn nhịn đói, cũng không có gì.
“Vậy giờ ăn nhiều chút đi.” Kiều Càn đưa bánh bao trong tay cho cô gái mập nhỏ.
Cô gái mập nhỏ không hề khách khí, trực tiếp nhận lấy bánh bao.
Ăn xong nên ra ngoài đi dạo một chút.
Chỉ là Lâm Hoan Hoan vừa mới nhận lấy bánh bao thì trong sân nhỏ lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Hơn nữa còn có tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc!
Lâm Hoan Hoan và Kiều Càn đều có chút ngoài ý muốn.
Ai lại đến vào lúc này chứ?
Mấy người Sơ Vũ nói ngày mai mới tới, nói có người làm chậm tiến độ của bọn hắn.
Đại khái là Kiếm Lạc tiên tử.
Nghe nói hai người họ ở cùng một chỗ.
Vợ chồng bọn hắn cảm thấy hai người kia rất xứng đôi.
Người nhà hai bên đại khái cũng nghĩ như vậy, nếu không sao có thể để hai người họ ở cùng một chỗ được?
Ở cùng một chỗ rất dễ trở nên thân cận.
Chi ít thì hai người bọn hắn chính là như vậy.
Xuất phát từ nghi hoặc, hai người nhìn về phía cửa viện, sau đó giật nảy mình.
Lâm Hoan Hoan vốn đang ăn bánh bao lập tức đứng lên.
Kiều Càn cũng đứng dậy.
Có chút ngạc nhiên.
Đứng ngoài cửa là ba người.
Một người là mẹ hắn, một người là dì lớn của hắn, còn có cả em gái hắn.
“Tìm một hồi, hóa ra là ở chỗ này.” Kiều Ngọc nhìn Kiều Càn và Lâm Hoan Hoan, ôn hòa nói:
“Không quấy rầy các con chứ?”
Các nàng biết địa chỉ của Kiều Càn, lần này là tự mình tìm tới.
Không có thông báo trước.
Lâm Hoan Hoan lập tức giấu bánh bao ra sau lưng, vội lắc đầu.
Kiều Càn thấp giọng nói:
“Mẹ.”
Lâm Hoan Hoan đi tới bên cạnh Kiều Càn, cũng gọi theo một tiếng.
Mặc dù đã bị trục xuất khỏi Kiều gia, nhưng cha mẹ chung quy vẫn là cha mẹ.
Đây là sự thật không thể thay đổi.
— —
“Lục Thiếu gia, ngươi một đêm không gửi tin cho ta, là cảm thấy vợ đã sắp cưới vào cửa rồi nên không quan trọng nữa sao?”
“Lục Thiếu gia…”
“Lục Thiếu gia…”
Lục Thủy nhìn điện thoại, thắc mắc đầu óc mình rốt cuộc bị làm sao, thế mà lại ở trong Tàng Kinh Các lâu như vậy.
Không biết một đêm qua Mộ Tuyết đã ghi sổ bao nhiêu lần.
Sau đó, hắn trả lời tin nhắn.
“Mộ Tiểu thư, Tàng Kinh Các không có tín hiệu.”
“Mộ Tiểu thư của ngươi bây giờ đang ở trạng thái offline, xin chờ đợi nàng online.”
“Nếu ta không chờ, Mộ Tiểu thư có tức giận không?”
“Lục Thiếu gia tôn kính, nếu như ngươi không chờ, thì sẽ nhận được một bức ảnh.”
“Ảnh gì?”
“Lục Thiếu gia tôn kính, ngươi sẽ nhận nhận được một bức ảnh chụp Mộ Tiểu thư thút thít.”
“Vậy nếu như ta chờ thì sao?”
“Lục Thiếu gia tôn kính, nếu như ngươi chờ đợi, cũng sẽ nhận được một bức ảnh.”
“Ảnh chụp gì?”
“Mời Lục Thiếu gia đi tới tiểu trấn Thu Vân, mới có thể nhận được ảnh chụp.”
Lục Thủy đi tới tiểu trấn Thu Vân.
Lúc này, điện thoại di động của hắn kêu lên.
Nhìn xuống, đúng là một bức ảnh, một bức ảnh chụp bóng lưng.
Là bóng lưng một người đàn ông.
Lục Thủy cảm thấy có chút quen thuộc, vì đây là bóng lưng của hắn.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn lại.
Đập vào mắt hắn là Mộ Tuyết trong bộ trang phục bình thường.