Nghịch chuyển thời không (4)
Đại học Nam Thành.
Chú bảo vệ nhìn về phía chân trời, hắn nghe thấy tiếng sấm sét.
"Cảm giác toàn bộ thế giới đều đang thay đổi, rất nhiều chuyện đều đang được sửa chữa lại, hoặc là nói thiên địa mệnh lý đang được sửa đổi.
Thế giới đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Phát sinh chuyện lớn gì rồi.
Là do vị kia lại có hành động gì nữa ư?"
Chú bảo vệ nhìn lên bầu trời, ánh mắt hắn khóa chặt tại Mê Vụ Chi Đô.
"Xem ra sự tình phát sinh ở nơi đó, trận chiến của bọn họ còn chưa bắt đầu, vậy mà thiên địa mệnh lý lại đã càng viên mãn hơn rồi.
Chẳng lẽ, bọn họ thực ra cần phải đánh một trận?
Hay có thể nói là, trận chiến này thực ra có thể giải quyết xong hết tất cả mọi vấn đề?"
Nếu không phải như thế thì tại sao mọi chuyện lại có thể biến thành như thế này được?
Đáng tiếc, hắn không đủ mạnh.
Cho nên, không thể nào đi quan sát vị tồn tại kia được.
Sẽ chết.
Tất cả những chuyện có liên quan tới vị tồn tại kia hắn đều không dám đi quan sát.
Nhưng mà, hắn có thể xác định được một việc.
Người mà Lục nhường đường, có lẽ chính là vị tồn tại kia.
Thiên Sinh Thần đã xác nhận chuyện này, cho nên hắn mới chạy trốn.
Từ bỏ tôn nghiêm của Thần, cầm theo phong ấn, cụp đuôi mà chạy.
Như thế mới có một chút hy vọng sống.
Nếu như hắn không trốn đi...
Thứ mà hắn phải nghênh đón chính là tử vong thật sự.
...
Mê Vụ Chi Đô.
Lục Thủy di chuyển bộ pháp, tiến dần vào trong vòng xoáy.
Đây là một cái vòng xoáy không thể nhìn thấy được điểm bắt đầu nằm ở đâu, nhưng mà chỉ cần nhìn chằm chằm vào nó thôi cũng đã đủ khiến cho người ta cảm nhận được một loại áp lực vô hình, giống như sắp bị nó thôn phệ vậy.
Dường như một khi tiến vào trong đó, thì sẽ không thể nào thoát ra được.
Đối với người bình thường mà nói, thì nơi đây cực kỳ nguy hiểm.
Ngay cả người có thực lực cường đại như Đại trưởng lão, khi đối mặt với vòng xoáy này, cũng phải bất lực.
Nơi này kết nối với một nơi có cấp bậc quá cao.
Xung quanh vòng xoáy đều là lực lượng thất tự, loại lực lượng này thuộc về thiên địa, thuộc về thế giới.
Là sự bắt đầu của đại nạn.
Bên trong vòng xoáy này không chỉ có những thứ đó, nó còn có vô tận khí tức mẫn diệt.
Thậm chí còn có khí tức đồng hóa Mê Đô.
Sau khi tiến vào trong, sẽ bị thế giới này xóa bỏ, không còn tồn tại nữa.
Đương nhiên, cũng có thể sẽ trực tiếp bị giết chết bởi mẫn biệt và thất tự ở bên trong.
Nhưng mà, những thứ này không hề làm ảnh hưởng tới Lục Thủy một chút nào cả.
Hắn tiến vào trong vòng xoáy.
Có điều, lúc này hắn hoàn toàn không quan tâm tới vòng xoáy này, thứ mà hắn đang quan tâm là suy nghĩ của mình.
Hình như hắn đã nhớ ra rồi.
Vòng xoáy này có thể khiến cho người ta thanh tỉnh, cho nên hắn nhớ ra được một chút sự tình được cất vào trong một góc khá khuất.
Ví dụ như...
Làm sao mà hắn có thể quay về được.
Sau đó, Lục Thủy cẩn thận nhớ lại.
Sau đó, gương mặt của hắn bắt đầu trở nên kích động.
"Ôi trời ạ, rốt cuộc thì ta cũng nhớ ra lúc đó đã xảy ra chuyện gì rồi."
Vù!
Lúc này, có một khí tức cường đại bay ra từ trong vòng xoáy.
Lục Thủy không thể không ra tay ổn định lại cơ thể.
Nhưng mà rất nhanh sau đó hắn đã tiến vào một chỗ mờ mịt trong thông đạo.
Nơi này không có ánh sáng, chỉ có bóng tối và vô số tinh quang đang lấp lóe.
Ở đằng trước, có ba điểm sáng khác thường.
Sự tồn tại của bọn chúng dường như tô đậm cho cả không gian này vậy.
Ở bên ngoài không gian, có ba đạo ánh sáng kéo dài tới chỗ của bọn chúng.
Dường như chúng đang vận chuyển lực lượng cho ba điểm sáng kia, từ đó giúp cho ba ngôi sao kia thức tỉnh.
"Đến rồi."
Lục Thủy nhìn ba điểm sáng kia.
Hắn biết đây chính là không gian của ba người Đế Tôn.
Sau khi đi qua thông đạo, thì hắn sẽ đối mặt với Mê Đô kinh khủng nhất, được Minh gọi là Mê Đô sống.
Là nơi có lẽ sẽ giúp hắn có thể biết hết tất cả chân tướng.
Đương nhiên, thứ mà hắn có thể biết được chắc chắn không phải là chân tướng của việc trùng sinh.
Mà là chân tướng của thời kỳ Viễn Cổ.
Lục chết, Kiếm Nhất chết.
Chân Thần Duy Nhất, tiên tổ của Lục gia.
Hắn phải biết được những thứ này.
Bởi vì, hắn muốn thiên địa mệnh lý quay trở về quỹ đạo.
Trải qua sự cố gắng khi nãy, hắn đã nhớ ra được tại sao mình có thể quay trở về rồi.
Cũng biết tại sao Mộ Tuyết là người bình thường, nhưng lại không thể nào mang thai được.
Đương nhiên, cũng biết tại sao mình bị nạo.
Nhưng mà, những người này động thủ với mẹ hắn và Lục Lai Sự, nếu như hắn không xử lý bọn họ thì lòng hắn không an.
Lục Lai Sự...
Hình như hắn cũng có ký ức về việc này.
Hắn suy tư một chút, bắt đầu cảm thấy có hơi phiền.
Sau đó, hắn từ bỏ.
Không cần phải nhớ tới.
Không quan trọng.
Hắn nhớ rằng mình đã nói với Mộ Tuyết như thế.
Đó là vào lúc trời trong gió nhẹ, hắn tìm thấy Mộ Tuyết, không biết tại sao mà nàng lại rất vui vẻ, tại sao lại vui vẻ như thế?
Lúc đó bọn họ đang ở trong sân của mẹ, có lẽ mẹ đang dạy nàng nấu ăn.
Còn về việc cụ thể đã xảy ra chuyện gì, thì hắn vẫn chưa nhớ ra.
Khi đó hắn cực kỳ nghiêm túc nói với Mộ Tuyết rằng, cuối cùng thì mình cũng đã có thu hoạch rồi.
Nội dung đối thoại là như thế này.
"Mộ tiểu thư, lần này rốt cuộc ta cũng tìm ra được biện pháp có thể làm cho ngươi mang thai rồi."
Hắn đã nói như vậy.
Nhưng mà, Mộ Tuyết hoàn toàn không tin lời hắn:
"Lục thiếu gia, ngươi đừng an ủi ta nữa, ta không cảm thấy khó chịu đâu.
Nhưng mà, nếu như ngươi nói thêm vài câu dễ nghe nữa, thì ta sẽ rất cao hứng."
Khi đó, hắn suýt chút nữa đã bị Mộ Tuyết dẫn lệch đường ray, nhưng mà hắn vẫn rất nghiêm túc mà nói với Mộ Tuyết rằng:
"Ta thật sự đã tìm ra được biện pháp, biện pháp này khác với những biện pháp trước đó.
Một biện pháp kinh thế hãi tục.
Có thể các ngươi sẽ không tin, nhưng mà lần này chắc chắn sẽ thành công."
Bởi vì hắn quá nghiêm túc, cho nên Mộ Tuyết cũng dần có chút tin tưởng, nàng hỏi lại một câu:
"Là biện pháp gì?"
Hắn không hề thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói cho Mộ Tuyết nghe đáp án.
Đáp án này chỉ có bốn chữ.
Bốn chữ cực kỳ đơn giản.
Đó chính là:
"Nghịch chuyển thời không."