Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 157 - Chương 157: Lúc Này Ta Cảm Thấy Hẳn Là Làm Cháu Trai

Chương 157: Lúc Này Ta Cảm Thấy Hẳn Là Làm Cháu Trai Chương 157: Lúc Này Ta Cảm Thấy Hẳn Là Làm Cháu Trai

Bởi vì Lục Thủy tới gần, hai ma tu kia đều nâng cao cảnh giác.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Hai người ma tu không chút do dự, nhanh chóng liên thủ, triển khai công kích.

Tốc độ nhanh chóng, sức mạnh to lớn, hoàn toàn vượt xa so với lúc đối phó Thạch minh.

Lục Thủy trước mắt có tu vi là 3.6, muốn vượt cấp đánh bại hai người kia, tương đối mà nói cũng không quá khó khăn.

Mà bởi vì muốn làm mẫu cho Thạch Minh nhìn, cho nên hắn không vội.

Vì vậy, lúc giao thủ với hai ma tu này, biểu hiện của Lục Thủy vô cùng thong dong.

Tiến lùi có độ, công thủ có trật tự.

Hai ma tu đối với việc Lục Thủy thong dong như vậy mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng thời khắc chiến đấu không thể lãng phí cho thứ cảm xúc vô dụng như vậy, chỉ có giết Lục Thủy, mới có thể giải quyết tất cả.

Nếu với cường độ hiện tại, đối phương vẫn có thể chống đỡ, vậy tăng lên thì sao?

Trong nháy mắt, lực lượng của hai ma tu bỗng gia tăng rất nhiều.

Sức mạnh của tứ giai bắt đầu cuồng bạo lên, ánh lửa từ trong kiếm xuất hiện, những nơi nó lướt qua, cỏ cây đều bị đốt cháy gần hết, chỉ còn lại tro bụi.

Hắc khí tràn ra từ trong đao, những đồ vật nó đụng vào đều trở nên hư thối.

Ngay đến kiếm trong tay Lục Thủy cũng có phần không chịu nổi.

Thạch Minh không thể không lùi lại, cái này đã vượt quá khả năng tiếp nhận của hắn.

Nhưng ánh mắt Thạch Minh vẫn nhìn chòng chọc vào Lục Thủy, hắn cảm giác mình có hi vọng học được loại chi ý này, mà càng nhìn Lục Thủy, loại cảm giác này trong hắn càng trở nên mãnh liệt.

“Độc Viêm Phần Thiên.” Lúc này, hai ma tu lần nữa liên thủ với nhau, ngọn lửa màu đỏ sậm xuất hiện, bắt đầu lan tràn, tàn phá bừa bãi cảnh vật tứ phía.

Dường như tất cả mọi thứ chung quay, chỉ cần nhiễm phải ngọn lửa này, đều sẽ bị đốt cháy đến mảnh tro bụi cũng không còn.

Lục Thủy đứng ở nơi đó, sương mù quanh thân hắn bắt đầu cuồng loạn dao động.

Dường như tất cả sương mù chỗ này, đều lấy hắn làm trung tâm mà vây quanh.

“Vô dụng, cho đến nay, chưa từng có ngũ giai nào có thể sống sót bên trong độc viêm của chúng ta.” Nam ma tu nói với Lục Thủy.

Lục Thủy nhìn độc viêm, duỗi ra một ngón tay, một hành động này khiến cho tất cả sương mù xung quanh thu lại một chỗ, ngưng tụ phía trước ngón tay hắn.

“Không nên quá tự tin, trên đời này, mấy chuyện ly kỳ có rất rất nhiều, ví dụ như có người vượt cấp, có người may mắn, có người thu hoạch được truyền thừa quỷ quyệt.

Mà ta, chính là tồn tại ly kỳ nhất trong đó.”

Nói xong, Lục Thủy điểm một cái xuống:

“Mê Vụ Quy Khư.”

Một câu nói kia vang lên, sương mù như biển động, mãnh liệt sôi trào, vốn hội tụ tại một điểm, nay lại từ một điểm khuếch tán, khiến cho vạn vật mà nó lướt qua tổn hại, sinh mệnh tàn lụi, tịch diệt trở về với bụi đất.

Chỉ trong chớp mắt, sương mù đã khuếch tán đến chỗ chí độc viêm, trước lớp sương mù này, độc viêm im ắng tiêu tán.

Nhìn thấy một màn này, hai ma tu đều cảm thấy kinh hãi, cái này hoàn toàn đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn, độc viêm của bọn hắn, cứ như vậy mà tiêu tán không dấu vết?

Đối phương làm sao mà làm được?

Người này có chút khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Không chút do dự nào, hai người kia liền mạch quay người chia nhau ra chạy trốn.

Thế nhưng chìm trong sương mù, làm sao mà mò được đường?

Oanh một tiếng, lớp sương mù kia khuếch tán đến cực đại.

Toàn bộ rừng cây đều bị bao phủ bởi sương mù.

Trong nháy mắt, độc viêm dập tắt, hai ma tu bị sương mù nuốt chửng mà biến mất, ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra.

Xung quanh trầm lắng lại, chút lực lượng còn sót lại của hai ma tu kia cũng bị lớp sương mù gạt bỏ hoàn toàn.

Một hồi lâu sau.

Khi Thạch Minh một lần nữa nhìn sang, chỉ còn một mình Lục Thủy nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt đất.

Dưới chân Lục Thủy là một vùng phế tích, tĩnh mịch bao phủ lấy cảnh vật.

‘Hắn rốt cuộc là ai?’ Thạch Minh trong lòng chấn kinh không thôi, người bình thường làm sao có thể có loại sức mạnh đáng sợ như vậy được?

Không, coi như không phải người bình thường, cũng không thể đáng sợ đến mức này.

Trong lúc Thạch Minh vẫn còn đang suy tư, bỗng có một chuôi kiếm lao về phía hắn.

Thạch Minh giật nảy mình, nhanh chóng đưa tay bắt lấy, chuôi kiếm này ở đâu ra thế?

Hơn nữa, nhìn còn có chút quen mắt.

“Kiếm của ngươi gãy mất rồi, để lần sau ta đền ngươi một thanh khác.” Lục Thủy nói, đồng thời bước về phía Thạch Minh.

“Không, không cần.” Thạch Minh lập tức từ chối.

Lục Thủy nhìn Thạch Minh, hỏi:

“Nhìn rõ chưa?”

“Một chút.” Thạch Minh tự nhiên biết Lục Thủy đang nói về cái gì.

Hắn xác thực chỉ có thể hiểu rõ được một chút.

Chỉ là rất nhanh Thạch Minh liền khó hiểu nói:

“Ngươi lợi hại như vậy, tại sao còn cần loại tay chân vô dụng như ta?”

Nghe thấy vấn đề của Thạch Minh, Lục Thủy có chút không hiểu hỏi lại:

“Tại sao ta phải tự mình động thủ?

Còn nữa, ngươi phải nhớ kỹ một điều, ta chưa từng động thủ làm gì, hiểu rõ chưa?”

Thạch Minh hơi nghi hoặc một chút, cuối cùng gật đầu:

“Hiểu rõ.”

Sau đó Lục Thủy không nói thêm gì nữa.

Lần này Lục Thủy đi thẳng về phía trung tâm, hừng đông sắp đến rồi, kết giới bên trong cũng nên mở ra rồi.

Hắn cũng phải vào xem.

Hắn không cần đạt được Ma Binh, chỉ cần Ma Binh trả lời hắn một số vấn đề là được rồi.

Nhưng sau khi hắn tới nơi này, cũng không thấy Ma Binh kêu gào cái gì, không biết là vì sao.

--- ---

Sâu trong Binh Mộ.

Bên trong bóng tối, một âm thanh rất nhỏ vang lên:

‘Cảm giác này, có chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng không có cường giả nào, vì sao ta lại cảm thấy sợ hãi? Giống như rất lâu về trước, khi gặp được người kia vậy.

Kinh nghiệm phong phú nói cho ta biết, lúc này hẳn nên làm cháu trai thì hơn.

Có điều không cần sợ, kết giới sắp mở rồi, đến lúc đó trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cái bơi, ta...

Ôi, cảm giác kia lại nặng hơn rồi.

Nếu để cho ta biết được hắn thật ra không mạnh, gia gia ta sẽ đánh hắn, bắt hắn gọi ta một tiếng cha.’

--- ---

Ngày hôm sau.

Mộ Tuyết ngồi trong đình nhìn điện thoại, nàng đang tự hỏi không biết có nên gọi cho Lục Thủy hay không.

Để cho Lục Thủy biết, thật ra vẫn luôn có người ở đằng sau hắn suy nghĩ về hắn, chỉ cần hắn khéo léo hơn một chút, thì sẽ không bị chán ghét đâu?

Ngẫm lại, Mộ Tuyết cảm thấy vẫn là thôi đi, với cái tính cách ác liệt kia của Lục Thủy, hắn chắc chắn sẽ trêu tức nàng, đến lúc đó, Lục Thủy chưa về, nàng sẽ còn tức giận đến tiêu không được.

Chỉ có nhìn thấy Lục Thủy mới có thể vui vẻ trở lại.

Cuối cùng Mộ Tuyết nằm nhoài lên trên mặt bàn, thở dài một tiếng:

‘Đã nhiều năm như vậy rồi, sao mà vẫn như thiếu nữ mới yêu thế chứ.

Thế nhưng việc yêu thích này, ai có thể có biện pháp gì được?’

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment