Nhị Trưởng lão gật đầu:
“Đúng vậy, cho nên tương đối mà nói, không có tu vi cũng coi như là chuyện tốt.
“Vậy còn có thể tu luyện lại từ đầu không?” Đông Phương Lê Âm nói.
Có thể tu luyện lại từ đầu hay không là một vấn đề rất quan trọng, cái này liên quan đến tuổi thọ.
Con trai của nàng tuy vậy như sống mấy trăm năm cũng không có vấn đề gì, nhỡ đâu nửa đường Mộ Tuyết không thể tiếp tục đi cùng nó nữa, có trời mới biết sẽ như thế nào.
Nhị Trưởng lão lắc đầu:
“Tạm thời không biết, nhưng mà thân thể xác thực không có gì đáng ngại.
Qua một thời gian ngắn, các ngươi có thể đưa nàng trở về.
Nửa năm sau lại đến.”
Nghe được câu này, Đông Phương Lê Âm cười nói:
“Nhị Trưởng lão, Lục Cổ chưa nói cho ngài biết sao, chúng ta định hai ngày nữa sẽ đến Mộ gia một chuyến.”
“Hôn ước sớm?” Nhị Trưởng lão hỏi.
Đông Phương Lê Âm gật đầu.
Nhị Trưởng lão đem điểm tâm còn thừa bỏ vào miệng, nói:
“Tam Trưởng lão nghe việc này đã đánh giá các ngươi là, vợ chồng Lục Cổ không dễ dàng, rốt cục làm hồi nhân sự.”
Đông Phương Lê Âm: “...”
Vợ chồng bọn họ có khoa trương như vậy sao?
Có điều ba vị Trưởng lão này để ý không phải là chuyện của Lục gia, thứ ba vị này để ý chỉ có Lục Thủy, cùng chuyện Lục Thủy khi nào thành hôn, thành hôn với ai.
Nhị Trưởng lão muốn lấy thêm một miếng điểm tâm, đứng lên nói:
“Tóm lại các ngươi cứ đi đi, không cần biết thành công hay không, nửa năm tới Mộ Tuyết cũng phải có mặt ở đây.”
Nói xong, Nhị Trưởng lão bước lên một bước, biến mất tại chỗ.
Đông Phương Lê Âm cảm thấy có chút đáng tiếc, chưa chạm được vào mặt Nhị Trưởng lão.
--- ---
Binh Mộ.
Lục Thủy ở trên đường nghỉ ngơi một đêm, lúc này đang mang theo Thạch Minh đi về phía chân núi.
Sau khi đi vào chân núi, hai người liền thấy một kết giới to lớn đang phát sáng.
Ngoài kết giới có một số người vây quanh.
Mấy người này đều đang thử tiến vào trong kết giới.
“Tu vi nhìn chung có vẻ hơi thấp.” Nhìn thấy những người kia, Thạch Minh mở miệng nói.
Những người này nhị giai có, tam giai có, tứ giai cũng có.
Nhưng không cần biết là tu vi gì, khi nhìn vào đều khiến cho người ta cảm thấy thực bình thường.
Đúng, chính là bình thường, nhị giai bình thường, tam giai bình thường, tứ giai cũng bình thường.
Không có một ai trong mắt thật sự mang theo tự tin cả, nơi này không có lấy một vị thiên kiêu.
“Nghe nói Ma Binh tương đối chào đón loại người tinh thần sa sút tình trạng thê thảm.” Lục Thủy mở miệng giải thích.
Thạch Minh nghe được, có chút ngoài ý muốn, sau đó nhìn chính bản thân mình một chút.
Hắn hiện tại trông cũng rất thê thảm, trên đường đi gặp chuyện xui xẻo không ngừng.
Nhưng chỗ tốt chiếm được cũng có một đống, hắn thực sự cũng không biết là có chuyện gì.
Vậy hắn có tính là thảm hay không?
Thạch Minh cũng không suy nghĩ nhiều, thật ra hắn cảm thấy bản thân mình cũng không thảm lắm, sư tỷ so với hắn còn thảm hơn nhiều.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn lên, nói:
“Kết giới mở rồi, đi thôi.”
Mở? Không phải là vẫn còn đó sao? Thạch Minh không hiểu lắm, nhưng hắn rất nhanh liền thấy được kết giới bắt đầu dần biến mất.
Được thôi, cố chủ nói cái gì chính là cái đó, hắn nghe lời là được.
“Bên trong Binh Mộ hẳn là có không ít vũ khí pháp bảo, đến lúc đó, ta sẽ đi vào nhặt một thanh kiếm cho ngươi.” Lục Thủy đi phía trước, nói.
“Vị đạo hữu này, lời này của đạo hữu hơi khoa trương rồi, nơi này tên là Binh Mộ, cũng có nghĩa là nơi này là nơi mai táng binh khí.
Bình thường, bị mai táng đều là đồ vật đã chết đi, loại pháp bảo như này, nếu như không phải là đã bị hủy thì làm sao có thể ở trong Binh Mộ được?” Một vị thanh niên tới gần Lục Thủy nói.
Lúc này Lục Thủy đã đi vào trong kết giới, một đường đi lên trên núi.
Về phần thanh niên đột nhiên tới gần này, Lục Thủy không để ý tới, tu vi tam giai, coi như cũng có chút thực lực đi.
“Tự giới thiệu một chút, ta gọi là Sơ Vũ, là đệ tử Bách Hoa cốc, là một người ở thế tục viết về tu chân giả, gần đây bị kẹt văn, cho nên đặc biệt tới đây tìm tài liệu.” Sơ Vũ nói.
Nghe đối phương giới thiệu xong, Lục Thủy có hơi bất ngờ, quả thật là tu chân giả bây giờ cái gì cũng có.
Thạch Minh hơi sửng sốt, hắn nhớ là Bách Hoa cốc đều là nữ mà nhỉ?
Tu chân giới có ba tông môn cơ bản đều là nữ, Xảo Vân tông, Bách Hoa cốc và Thiên Linh phong.
“Ngươi thật sự là nam?” Thạch Minh hỏi.
Sơ Vũ có chút bất đắc dĩ, lập tức gật đầu:
“Thật ra chuyện trở thành đệ tử Bách Hoa cốc là một việc có thể nói là ngoài ý muốn, chủ yếu là khi ta còn bé trông khá đáng yêu, cho nên các sư tỷ đã đặc biệt xin sư phụ để cho ta gia nhập.
Đến khi trưởng thành, ta không tiếp tục mặc nữ trang nữa, cho nên các nàng liền đá ta đến trần thế.”
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn nhìn Sơ Vũ.
Trông không yếu đuối, nhưng mặc đồ con gái xác thực không quá lộ.
Sau đó ba người đi đến một nơi cắm đầy kiếm.
Rất nhiều người đều trực tiếp đi qua chỗ này.
Sơ Vũ cũng nói:
“Nơi này đều là thiết kiếm bị vứt bỏ, không cần phải dừng lại.”
Lục Thủy đi thẳng tới giữa đống kiếm, hắn tùy ý rút ra một thanh trông khá đẹp, ném cho Thạch Minh, nói:
“Thanh kiếm này, coi như bồi thường cho thanh kiếm bị ta làm gãy kia.”
Thạch Minh tiếp nhận kiếm, cảm giác đây chỉ là một thanh kiếm bình thường.
“Dùng linh khí tẩm bổ một chút.” Lục Thủy nói.
Sơ Vũ đứng một bên cảm thấy hơi bất đắc dĩ, dáng dấp đẹp không có nghĩ nó là một thanh kiếm tốt, hơn nữa, nếu thanh kiếm kia lợi hại thì sao lại tùy tiện cắm..., nội tâm Sơ Vũ còn chưa đậu đen rau muống xong, đã đột nhiên nghe được một tiếng kiếm minh.
Ong!
Một đạo kiếm minh phóng lên tận trời, kiếm quang chiếu rọi tứ phương, kiếm ý xông đến tận mây xanh.
Sơ Vũ bị hù dọa, lập tức lùi lại.
Nhưng mặc kệ hắn lùi đến đâu, những thanh kiếm chung quanh đều lần lượt rung động, dường như cùng kiếm ý đột nhiên xuất hiện kia cộng minh.
Khi Sơ Vũ nhìn sang phía Thạch Minh, hắn phát hiện nơi kiếm ý phát ra chính là từ thanh kiếm vừa mới bị tùy ý rút lên kia.
‘Cái này, cái này sao có thể? Ta viết cũng không dám tùy tiện như thế.’
Lúc này, những cây kiếm xung quanh bắt đầu chuyển động, tự rút ra khỏi mặt đất, phóng lên đến tận trời, hướng về phía tâm kiếm quang kia mà hội tụ.
Không bao lâu sau, tất cả những thanh kiếm vốn cắm trên mắt đất đều đã dung nhập vào thanh kiếm được rút ra lúc đầu kia.
Sau đó, kiếm quang mới tiêu tán.
Thạch Minh vẫn còn đang ngây ngẩn cả người, cái này, cái này nhìn thế nào cũng giống như đang nằm mơ.
Lục Thủy không để ý những thứ này, một thanh kiếm bình thường mà thôi, còn không bằng hai cái thanh kia của Chân Võ Chân Linh.
Cho hắn hắn cũng không cần.
Nhưng sau khi toàn bộ kiếm biến mất, hắn thấy được một cổng truyền tống:
“Đi thôi, đi tới một tầng.”
Thạch Minh và Sơ Vũ lúc này mới kịp phản ứng.
Bọn hắn nhìn Lục Thủy biến mất, cũng đi theo qua.
-----
Dịch: MB_Boss