Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 170 - Chương 170: Vận Xui Quay Lại

Chương 170: Vận Xui Quay Lại Chương 170: Vận Xui Quay Lại

Lục Thủy nhăn mày, hắn nghe được cái tên Lục này chí ít ba lần.

Một lần từ chỗ Hoa Tiên, một lần là ở cơ duyên Tiên Sơn, còn lại chính là ở chỗ Ma Binh này.

Chỗ Hoa Tiên có thể không quan tâm, nhân vật nhỏ mà thôi.

Cơ duyên Tiên Sơn lại không giống, tồn tại ở chỗ sâu không hề đơn giản.

Nhưng khó nói đối phương có phải Lục kia hay không.

Mà lời nói của chó con Ma Binh làm cho hắn rất bất ngờ. Lục chết rồi, cho nên nó quên.

Chó con Ma Binh tuyệt đối không phải phàm vật, có thể làm cho nó lãng quên, chắc chắn là tồn tại đặc thù.

Đương nhiên, mặc dù tương đối ngoài ý muốn, nhưng đây không phải chuyện Lục Thủy muốn biết.

Sau đó Lục Thủy lại nói:

“Tại sao ngươi lại bị phong ấn ở nơi này?”

Chó con đã không còn đau lòng, nó tiếp tục nói:

“Là thằng cháu trai Đế Tôn kia. Hắn ném ta tới đây, thuận tiện phong ấn ta.”

“Vì sao lại ném ngươi qua đây?” Lục Thủy hỏi.

Chuyện này khiến hắn nhớ tới truyền thuyết mà Lạc Phong gửi tới.

"Chuyện này ta còn nhớ. Hình như lúc đấy có người đang lén ghi chép cái gì đó, về sau bị Đế Tôn phát hiện, sau đó người kia chạy trốn, Đế Tôn liền dùng ta trấn sát nàng, cuối cùng thuận tay trấn áp ta ở chỗ này.

Đại khái chính là như vậy, chuyện khác ta không nhớ nổi.

Ngươi không thể trông cậy vào con chó sẽ có trí nhớ tốt chứ." Chó con mở miệng nói.

Lục Thủy nhăn mày lại, sau đó hỏi:

“Người kia bị trấn áp ở đâu?”

Chó con đứng lên, sau đó dùng móng vuốt chỉ chỉ vào mặt đất, nói:

“Phía dưới! Ta cảm giác đã có người đi xuống dưới. Hình như bọn hắn đã biết trước vị trí kia.”

Có người nhanh chân đến trước? Không, mục đích của bọn rất rõ ràng, những người này là người của Tiên Đình? Lục Thủy đã có phán đoán, tiếp đó nói với chó con Ma Binh:

“Mở đường.”

Chó con Ma Binh không dám chần chờ, lập tức tìm đường đi xuống.

Lục Thủy quay đầu nhìn về phía đám người Thạch Minh, nói:

“Chính các ngươi tự rời đi đi, đường ra ngoài không giống với đường lúc vào, chắc hẳn rất dễ rời đi.”

Nếu như phía dưới thật sự là người của Tiên Đình, như vậy hắn không thể mang theo những người này đi qua, bởi vì đi qua cũng chỉ vướng víu.

Hắn đã cho Thạch Minh phương thuốc, hắn cũng đã chỉ đạo Kiều Càn về Khuynh Thiên Minh Thần Quyết, những chuyện khác đã không có quan hệ gì với hắn.

Sơ Vũ lập tức nhấc tay nói:

“Đại lão, thêm cái phương thức liên lạc đi, đến lúc đó mọi người có qua thế tục giới thì có thể tìm ta. Ta quen thuộc!”

Lục Thủy do dự một chút, đồng ý.

Mặc dù hắn cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài, nhưng dù sao cũng không thường xuyên. Rất nhiều thứ trên mạng đều là gạt người, khi hắn còn bé đã từng bị lừa qua.

Cho nên có người để hỏi thăm cũng tốt.

Sau đó chó con Ma Binh tìm được đường, Lục Thủy cầm Phương Thiên Họa Kích rời khỏi cung điện.

Còn cửa lớn của cung điện cũng đã mở ra.

Đủ để cho tất cả mọi người rời khỏi.

Nhìn Lục Thủy rời đi, Kiều Càn nhẹ nhàng thở ra, sau này hắn chỉ cần tiếp tục điệu thấp là được.

Chuyện Ma Binh, hắn tất nhiên sẽ không biết gì.

Sau đó hắn từ từ lui ra ngoài khi Thạch Minh và Vũ không chú ý.

Thạch Minh nhìn Sơ Vũ, vẻ mặt kinh ngạc:

“Đây là thứ gì?”

“Điện thoại, ngươi không biết sao?” Sơ Vũ có chút ngoài ý muốn. Một số sư tỷ ở tông môn của hắn cũng không biết, nhưng đều là do chưa từng ra ngoài. Không nghĩ tới Thạch Minh cũng không biết.

“Dùng làm gì? Nó có giúp liên lạc? Phi kiếm truyền âm?” Thạch Minh rất tò mò.

Tình nghĩa của mọi người là đánh ra đến, tất nhiên Sơ Vũ sẽ cẩn thận chỉ rõ.

Lúc lâu sau, Sơ Vũ cảm thấy có một hòn đá nhỏ nện ở trên đầu mình.

Hắn có chút ngoài ý muốn:

“Nơi này làm sao lại có hòn đá nhỏ? Vận khí kém như vậy sao?”

Nói đến chuyện vận khí kém, hắn lại đột nhiên nhớ ra cái gì, sau đó hoảng sợ nhìn Thạch Minh.

Không nói hai lời quay đầu liền chạy, chạy đến nửa đường còn ngã một phát.

“Thạch Minh, ngươi đừng đuổi đi theo, nếu đuổi ta chết cho ngươi xem.” Sơ Vũ đứng lên, vừa chạy vừa hô.

Thạch Minh mộng bức sững sờ, hắn cũng đã nhớ tới.

Đông Phương Hạo Nguyệt rời đi, giờ đến lượt người khác xui xẻo.

Nhưng mà Sơ Vũ đã kịp phản ứng đưa cho hắn hai chiếc điện thoại, còn lưu lại phương thức liên lạc.

Tuy nhiên, hắn không biết dùng như thế nào, cũng không biết có nên đưa sư tỷ hay không.

“Nghĩ lại vẫn thôi đi. Ta căn bản không biết nói chuyện với sư tỷ như thế nào, không chừng nàng còn đang oán hận ta.”

—— ——

Lúc đi xuống, Lục Thủy vẽ lên một phù văn cho chính mình. Phù văn này được vẽ ở trên mặt, tác dụng duy nhất chính là ngăn cản người khác thấy rõ hắn.

“Cẩu gia không muốn người nhận ra sao?” Chó con Ma Binh tò mò hỏi.

Lục Thủy liếc nhìn chó con, nói:

“Thương thế của ngươi khôi phục rất nhanh nhỉ.”

Chó con lập tức không nói nữa. Nó sợ sệt lại bị lần nữa, chết thì không chết được, nhưng lại rất đau nhức.

Cẩu gia khinh người quá đáng. Không, lấn chó quá đáng.

Lục Thủy một mực đi xuống, trong tay hắn đang cầm Ma Binh, nhưng thứ này dùng không thuận tay. Nghĩ một chút, hắn trực tiếp vứt sang một bên.

“Lúc dùng ngươi có thể triệu hoán đúng không?” Lục Thủy hỏi.

Chó con gật đầu.

Có thể là có thể, nhưng thứ đó tốt xấu gì cũng là Ma Binh vô cùng cường đại, sao lại tùy ý vứt đi như rác rưởi vậy? Có phải không quá tôn trọng Ma Binh hay không?

Nghĩ tới đây chó con vui mừng nói:

“Chủ nhân của chó, ngài cũng tùy tiện vứt ta đi?”

“Không có vấn đề gì lớn. Chờ giúp ta xong, ngươi thích đi đâu thì đi.” Lục Thủy trả lời.

Hắn không muốn nuôi chó, dù là Ma Binh cũng vô dụng, thích đi đâu cũng không quan hệ với hắn.

Hắn chỉ muốn xem thử có thể tra được manh mối gì hay không.

Trong lòng chó con vui mừng. Tự do, tự do đang ngoắc ngoắc với nó.

Trời đất bao la, nó tùy tiện đi.

Không bao lâu sau, Lục Thủy đi tới nơi sâu nhất trong lòng đất, trong tay hắn là thanh kiếm trước đó Khô Thụ lão nhân cho hắn.

Lúc xuống đến nơi, hắn nhìn thấy một vùng phế tích.

“Nơi này được tạo thành khi Đế Tôn ném ta xuống, người kia đang ở trung tâm của phế tích.” Chó con Ma Binh nói.

Lúc này Ma Binh đã bị chó con triệu hoán đến, sau đó nó nằm sấp ở trên Phương Thiên Họa Kích.

Thân là một con chó bình thường, nó chạy bộ quá mệt mỏi, vẫn là ngồi ở trên binh khí của chính mình dễ chịu hơn.

Chó con là tồn tại đặc thù, mà binh khí của nó cũng tương đối đặc thù, những người khác gần như không dùng được.

Cũng không biết là ai chế tạo ra thanh binh khí này.

Lục Thủy không suy nghĩ nhiều nữa, cất bước về phía trung tâm. Hắn có thể cảm giác được bên trong có ba người, mỗi người đều là tứ giai.

Nhìn qua không hề dễ đối phó.

May mà mấy ngày nay nhiều thời gian, Hữu Vi Pháp của hắn đã đẩy tu vi của hắn lên 3.7.

Sau đó không lâu hắn sẽ có thể bước vào hàng ngũ tứ giai.

Đến lúc đó chính là thời điểm hắn đại hiển thần uy.

Nếu như vui vẻ, hắn còn có thể bớt thời gian để độ kiếp, chúc mừng một chút.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment