Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 173 - Chương 173: Muốn Xem Thì Để Mạng Lại

Chương 173: Muốn Xem Thì Để Mạng Lại Chương 173: Muốn Xem Thì Để Mạng Lại

“Vẫn không có.” Bên trên đảo Mê Vụ, Mộ Tuyết dẫn theo Đông Phương Trà Trà và Thiên Ngâm đi dạo hơn một ngày.

Đáng tiếc là, Mộ Tuyết không hề tìm được An Kỳ Quả, nhưng lại tìm được một số linh dược trái cây khác. Đáng tiếc Mộ Tuyết đều chướng mắt.

Thứ nàng muốn giữ lại cho Lục Thủy, không phải ăn cực kỳ ngon, mà là loại rất khó ăn.

Những thứ bình thường khác, Lục gia đều có.

Do dự một chút, Mộ Tuyết liên hệ Thiên Nữ tông, để cho người của Thiên Nữ tông cũng tới tìm.

Như vậy tỷ lệ sẽ lớn hơn rất nhiều.

Ngay khi Mộ Tuyết đã an bài tốt, nàng đột nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh.

“Đã như vậy mà còn dám cùng đến? Không hề hiểu như thế nào là kính sợ.” Mộ Tuyết lắc đầu thở dài.

“Tiền bối, có chuyện gì vậy?” Thiên Ngâm hiếu kỳ hỏi.

Tất nhiên nàng có thể nhìn ra, phương hướng tiền bối vừa nhìn sang có chuyện xảy ra.

Mộ Tuyết lắc đầu:

“Không có gì, không cần quá để ý, dù xảy ra chuyện gì cũng không cần lo lắng.”

Thiên Ngâm gật đầu.

Kỳ thật trên đường đi, nàng phát hiện vị tiền bối này rất bình thường, tựa như một người phàm, khiến cho nàng không thể phân rõ, đến cùng thì tiền bối có phải tiền bối hay không.

Đương nhiên, nàng không có chút bất kính nào, chỉ là không hiểu mà thôi.

Nàng không hiểu Mộ Tuyết, lại rất khiếp sợ với vị Đông Phương Trà Trà che một con mắt kia.

18 tuổi, tu vi 2.7, tùy thời đều có thể đột phá tam giai.

Đây đúng là kỳ tài ngút trời.

Nàng đã từng được coi như thiên tài. Thế nhưng, nếu so với vị Đông Phương Trà Trà này thì kém quá nhiều.

...

Một bên khác của đảo Mê Vụ, Tầm Bảo đạo nhân cau mày.

Hắn vốn cho rằng rất nhanh sẽ có thể tìm được chí bảo, nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, luôn luôn tìm nhầm phương hướng.

Chuyện này khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Chí bảo đang di động, chuyện này hắn có thể xác định.

Nhưng không thể xác định là vật sống, hay là đã bị nắm giữ.

Đương nhiên, đây cũng không phải chuyện quan trọng, chỉ cần bị hắn gặp phải thì đó sẽ là của hắn.

"Chí bảo vẫn luôn ẩn nấp vị trí. Chuyện này nói rõ đối phương cũng không muốn bại lộ trước người khác, mặc kệ là bản thân chí bảo hay là người nắm giữ, ý đồ của đối phương rất rõ ràng, đều là đang tránh né.

Mà phạm vi hoạt động cũng không rộng, nói rõ thực lực có hạn.

Uy hiếp không lớn, chỉ cần tìm được là đủ."

Tầm Bảo đạo nhân lại khóa chặt vị trí, hắn tin tưởng lần này đối phương sẽ không kịp ẩn nấp vị trí.

Chí bảo sắp là của hắn.

Tầm Bảo đạo nhân có chút chờ mong, cũng có chút hưng phấn.

...

Lúc này Mộ Tuyết ngồi xổm ở một bên, nàng hái xuống một trái cây màu trắng từ trên một gốc cây nhỏ.

Nhìn trái cây, Mộ Tuyết bất đắc dĩ thở dài, lại không phải.

An Kỳ Quả thật sự khó tìm.

Sau đó Mộ Tuyết đưa trái cây cho Thiên Ngâm ở một bên. Trên người nàng không có pháp bảo trữ vật, đương nhiên sẽ không đặt ở trên người mình.

Trà Trà thì chạy khắp nơi. Ở đây có không ít đồ tốt, nàng tùy tiện chạy đều sẽ có một chút thu hoạch.

Theo Trà Trà nói, chính mình tìm tới mới có cảm giác thành tựu.

Sau đó Mộ Tuyết nói với Đông Phương Trà Trà:

“Trà Trà, tới đây, đứng ở phía sau ta.”

Đông Phương Trà Trà phủi tay, sau đó đi về phía Mộ Tuyết. Mặc dù không biết chị dâu gọi nàng làm gì, nhưng nơi này là đảo Mê Vụ, không phải chỗ an toàn, cho nên vẫn là nghe lời thì hơn.

Chờ nàng mạnh lên thì có thể muốn làm gì thì làm, không cần nghe sai bảo.

Đông Phương Trà Trà đứng ở sau lưng Mộ Tuyết, nói:

“Chị dâu cảm thấy ở gần có nguy hiểm sao?”

“Rửa tay trước đi.” Mộ Tuyết nói.

Đông Phương Trà Trà nghe theo, thi triển pháp thuật, sau đó nước chảy ào ào.

Chờ sau khi nàng rửa sạch tay, phát hiện phương xa có thứ gì đó đang bay tới.

Mà còn kèm theo một luồng cảm giác áp bách cường đại.

Trà Trà hơi sợ sệt. Đầu tiên là muốn trốn, sau đó phát hiện chị dâu đang ở đây, vì thế nhanh chóng lôi kéo Mộ Tuyết chạy trốn theo.

Nhưng lại không kéo động được người sau.

“Chị dâu mập?” Đông Phương Trà Trà vô ý thức nói.

Mộ Tuyết: “...”

“Đừng nóng vội, không thể chạy khỏi hắn được, xem thử hắn muốn làm gì.”

Mộ Tuyết bổ xung một câu.

Lúc này Thiên Ngâm đang rất kinh hãi. Thật mạnh, mạnh đến mức không còn gì để nói.

Còn mạnh hơn cả Chưởng môn của nàng.

Dù nàng muốn muốn chạy trốn cũng không thể, bị uy áp của đối phương chế trụ gắt gao.

Rất nhanh Tầm Bảo đạo nhân đã dừng lại trên không trung phía trước đám người Mộ Tuyết.

Hắn quét mắt nhìn đám người Mộ Tuyết một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Đông Phương Trà Trà. Hắn biết, người này chính là chí bảo hắn muốn tìm.

Mà vị trí của chí bảo chính là con mắt đang bị che khuất kia.

"Hiếm lạ, thật sự hiếm lạ. Con mắt của một người lại là chí bảo.

Tiểu gia hỏa, tháo tấm vải che mắt ngươi xuống, để ta nhìn con mắt của ngươi." Tầm Bảo đạo nhân ở trên cao nhìn xuống, mở miệng nói.

Giọng nói của hắn mang theo uy áp, giống như mệnh lệnh.

Cả Thiên Ngâm và Đông Phương Trà Trà đều có chút khó chịu, thậm chí muốn nghe theo đối phương.

Nếu như không nghe theo đối phương, phảng phất sẽ bị áp lực này ép vỡ.

Ngay khi các nàng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, Mộ Tuyết mở miệng nói:

“Thật đáng tiếc, ngươi không có tư cách nhìn con mắt của Trà Trà.”

Mộ Tuyết mở miệng nói, áp lực của Đông Phương Trà Trà và Thiên Ngâm cũng biến mất trong nháy mắt.

Thiên Ngâm thở mạnh hai hơi.

Đông Phương Trà Trà cũng vỗ vỗ ngực, dáng vẻ tựa như suýt chết chìm.

Thật sự quá đáng sợ.

Nghe được giọng nói của Mộ Tuyết, Tầm Bảo đạo nhân mới đưa ánh mắt sang người nàng.

Hắn thấy nhóc con trước mắt này chính là một người bình thường.

Nhưng một người bình thường làm sao lại có thể thong dong dưới uy áp của hắn như vậy?

Có pháp bảo trên người?

Hay là ẩn giấu tu vi?

“Nếu như ta nhất định phải xem?” Tầm Bảo đạo nhân nhìn Mộ Tuyết rồi nói.

Mộ Tuyết bình tĩnh nói:

“Để lại mạng là được rồi.”

Tầm Bảo đạo nhân hừ lạnh một tiếng, sau đó âm thầm lấy ra một kiện pháp bảo. Đó là một hạt châu màu trắng tinh, đây là hạt châu dùng duy nhất một lần, tác dụng chính là dò xét tu vi.

Đừng thấy tác dụng của hạt châu này chỉ có thế. Nó là hạt châu có thể dò xét bất kỳ cảnh giới nào, rất trân quý.

Hắn chỉ có tổng cộng ba viên, hai viên trước đã giúp hắn đổi về hai cái mạng, không có hai viên hạt châu kia thì thiếu chút nữa hắn đã bị giả heo ăn thịt hổ.

Bây giờ hắn không thể nào xác định được nội tình của nhóc con này, vì chí bảo có dùng hạt châu cuối cùng này cũng đáng.

Sau khi hắn sử dụng hạt châu, tu vi cảnh giới của ba người phía trước hoàn toàn hiện ra trong mắt hắn.

Một người nhị giai, một người tứ giai, một người hông có chút tu vi nào.

'Quả nhiên là đang hư trương thanh thế.

Xem ra không phải thể chất đặc thù thì chính là có pháp bảo đặc thù.'

Tầm Bảo đạo nhân nhìn Mộ Tuyết rồi nói:

“Nhóc con, đứng sang một bên, ta có thể không giết ngươi.”

Mộ Tuyết chỉ nhìn chằm chằm Tầm Bảo đạo nhân, không nói gì.

Thất giai, thật phiền toái.

Lúc này Đông Phương Trà Trà cắn răng, sau đó đứng ở trước mặt Mộ Tuyết, xuất ra kiếm của mình cảnh giác nhìn Tầm Bảo đạo nhân, nhỏ giọng nói:

“Chị dâu, chị đi trước.”

Mộ Tuyết bị Đông Phương Trà Trà chọc cười.

Đối phương là thất giai, làm sao trốn đây.

“Ngây thơ! Để cho ta nhìn con mắt của ngươi, như vậy ta sẽ biết ngươi có đáng giá để ta hạ sát thủ hay không.” Nói xong, Tầm Bảo đạo nhân đưa tay chộp một cái, trực tiếp chụp vào Đông Phương Trà Trà.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment