Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 206 - Chương 206: Mẹ Bị Nhằm Vào Rồi?

Chương 206: Mẹ Bị Nhằm Vào Rồi? Chương 206: Mẹ Bị Nhằm Vào Rồi?

Thạch Đầu Nhân ở một bên cũng sững sờ, vừa nãy có phải ta nói đầu lĩnh là phế vật?

Xong, chết rồi.

Không chọc tới Bất Diệt Tiên Nhân, nhưng lại chọc phải đầu lĩnh.

Nhiếp Hạo cũng chết lặng.

Hiện giờ Lục Thủy không để ý đến đám người này, hắn đang đọc sách.

Rất nhanh hắn xem hết quyển sách trên tay, lập tức ném đến chỗ Lạc Phong. Đây là một quyển phương hướng nghiên cứu, không có thành quả gì đáng nói.

Sau đó Lục Thủy lại xem ba quyển, không tìm thấy tin tức có ích nào.

Khi hắn lật ra cuốn thứ tư, phát hiện quyển này có chút tác dụng.

Mở đầu có viết:

Phần lớn thiên địa vạn vật đều sẽ bị một thứ gì đó nhằm vào.

Tính đặc biệt của vạn vật luôn có khả năng tương khắc.

Một khi tìm tới vật chất đặc hữu nhằm vào, như vậy sẽ tạo thành đả kích ngoài ý muốn.

Hoặc là sẽ bệnh nặng một trận, hoặc là mất hết tu vi, hoặc là khó có thể nói rõ.

Chỉ cần tìm được phương hướng của loại nhằm vào này, như vậy tu vi có mạnh hơn nữa cũng khó có thể ngăn cản.

Đây là bệnh, cũng không phải bệnh.

Đây là mệnh, cũng không phải mệnh.

“Đả kích bản nguyên?” Lục Thủy cau mày.

Cũng không phải loại phương thức này lợi hại bao nhiêu, chủ yếu là miêu tả của người này rất giống bệnh của mẹ hắn.

Khi đó mẹ hắn bị bệnh, bị bệnh một cách không thể nào hiểu được. Tu vi của nàng cao như vậy, nhưng lại bị bệnh.

Sau đó Lục Thủy tiếp tục xem xét. Ban đầu người này định nghiên cứu ra một loại nhục thân, hi vọng có thể mượn nhờ nhục thân để đả kích người khác.

Nhưng mà ý tưởng này sai.

Rất nhanh Lục Thủy đã xem hết. Trừ phần mở đầu, những nội dung khác đều là thí nghiệm vô nghĩa và kết luận sau thất bại.

Lục Thủy tiếp tục đổi sách.

Những người khác không hiểu, nhưng đều chờ đợi ở bên cạnh.

An Dật tất nhiên cũng đang đợi. Mặc kệ Lục thiếu gia thật sự chuyên tâm đọc sách hay là giả bộ, hắn có đầy đủ kiên nhẫn để chờ đợi.

Nhưng hắn rất để ý đến ba người sau lưng Lục Thủy, có vẻ như ba người này còn kiên nhẫn hơn so với hắn.

Hắn biết bọn họ đều không phải người của Lục gia, như vậy chắc là nửa đường thuê tới.

Hắn rất ngạc nhiên, Lục Thủy đã đưa ra giá cả như nào.

Sau đó hắn bắt đầu truyền âm.

“Thiếu gia của chúng ta cho các ngươi bao nhiêu linh thạch?” An Dật hỏi.

Hắn chỉ hiếu kỳ mà thôi, thuận tiện thăm dò mức độ an toàn của những người này một chút, từ đó chuẩn bị sẵn sàng.

Còn thiếu gia làm việc, không tới lượt hắn khoa tay múa chân.

“Một viên linh thạch.” Thạch Đầu Nhân truyền âm trả lời.

“Một viên cửu phẩm?” An Dật hỏi.

“Nhất phẩm.”

“???”

An Dật mộng bức, nhất phẩm? Một viên nhất phẩm mà ngươi phải bỏ công như vậy sao?

Hắn không thể nào hiểu được.

Lúc này Lạc Phong cũng trả lời lại:

“Chúng ta không lấy tiền, chúng ta bị khí phách của Lục thiếu chiết phục.”

Nhiếp Hạo gật đầu:

“Đúng thế.”

An Dật: “???”

Hắn chắc chắn không tin, nhưng việc cảnh giác với những người này một chút là luôn luôn đúng.

Lúc này Lục Thủy đã lật đến phần cuối, rốt cục thấy được kết luận:

Cải tạo nhục thân, thêm khí tức đặc biệt, có thể tạo thành đả kích nhắm vào người đặc biệt.

Nhưng mà điều kiện thành công vẫn rất khắt khe.

Còn lại chính là kiểm tra.

Nhìn đến đây, quyển sách đã kết thúc, sau đó Lục Thủy khép sách lại.

"Thế thì, mẹ bị nhằm vào rồi?

Thế nhưng với thực lực của những người này, công kích đó phải đạt được một điều kiện trước, ví dụ như vết thương đặc biệt."

“Xem ra phải đi về hỏi thử, nhìn xem trước kia mẹ có từng bị vết thương đặc biệt nào không.”

Trong đêm tối, trăng sáng treo giữa trời.

...

Xảo Vân tông bên bờ biển, Mộ Tuyết ngồi ở trong đình nhỏ, trên vai nàng có một người với con mắt bị vải màu che kín dựa vào.

Người này đang ngáy o o.

Mộ Tuyết cúi đầu nhìn Đông Phương Trà Trà, tại sao luôn cảm thấy gia hỏa này lúc nào cũng có thể chảy nước miếng vậy.

Đúng vậy, ngồi ở bên người Mộ Tuyết tất nhiên là Đông Phương Trà Trà, nàng đến bồi tiếp Mộ Tuyết chờ Lục Thủy.

Nhưng chỉ ngủ quên mà thôi.

Lúc này, Đông Phương Trà Trà đang ngủ say đột nhiên trở mình.

Ầm!

Cả người ngã xuống đất.

“Ôi cha, đau đau đau.” Đông Phương Trà Trà nằm rạp trên mặt đất ôm mặt kêu to.

Mộ Tuyết có chút bất đắc dĩ. Cái tay vốn đang vươn ra giữa không trung muốn đỡ Trà Trà, lại rụt trở về.

Dù sao cũng ngã xuống rồi.

Nàng phát hiện buổi tối Trà Trà chắc chắn rất thích đá chăn mền.

Lục Thủy thì không thích đá chăn mền, nhưng lại thích đè lên chân nàng, nhất định phải cắn mấy cái thì hắn mới bằng lòng lấy ra.

Nàng chỉ là một người phụ nữ yếu ớt, chẳng lẽ Lục Thủy không sợ đè gãy chân vợ mình.

Lúc này Trà Trà mới đứng lên, ban đầu muốn dụi mắt, nhưng đột nhiên nàng phát hiện con mắt đã bị vải che, cho nên chỉ có thể đổi thành ngáp dài.

“Chị dâu, mấy giờ rồi? Chị vẫn đợi biểu đệ Lục Thủy sao?” Đông Phương Trà Trà ngáp xong, sờ lên cái mũi của mình rồi nói.

Mộ Tuyết chỉ là cười nói:

“Không ngủ được nên ngồi hóng gió, mà ánh sáng Bất Diệt Tiên Điện tỏa ra cũng rất đẹp mắt.”

Đông Phương Trà Trà ngồi lại vào bên người Mộ Tuyết, nói:

"Chị dâu, có phải chị thích biểu đệ Lục Thủy đúng không?

Á, đau!"

Đông Phương Trà Trà vừa mới nói xong đã ôm lấy trán kêu to.

Mộ Tuyết búng:

“Ngủ nhiều, ít nói chuyện.”

Đám người Hương Dụ đứng ở bên cạnh không hề nói gì. Mấy lời này cũng chỉ có Đông Phương tiểu thư dám hỏi tùy ý như vậy, mà lại còn ở nơi nhiều người.

Mộ Tuyết thu tay về, lại trở nên yên tĩnh.

Nàng thích Lục Thủy sao?

Đương nhiên là thích.

Còn tại sao lại ngồi ở chỗ này chờ Lục Thủy? Cũng không phải vì lo lắng cho an toàn của Lục Thủy, cũng không phải muốn đề phòng một số người sẽ vụng trộm tiến vào Bất Diệt Tiên Điện.

Mà là nàng muốn chờ Lục Thủy đi ra, chờ Lục Thủy thấy được nàng, chờ nàng nhìn thấy Lục Thủy.

Sau đó sinh ra chút tức giận ở trong lòng, oán trách Lục Thủy lừa người.

Nếu như có thể nói ra, thì tốt hơn.

“Ah?” Đông Phương Trà Trà vừa mới lấy tay từ trán xuống, bỗng kinh ngạc nói:

"Có phải Bất Diệt Tiên Điện xuất hiện vấn đề gì đó rồi không?

Oa, xông ra giống như chó hoang thoát cương."

Đám Chân Võ Chân Linh mộng bức, thứ gì vậy?

Bọn hắn không thấy gì cả, cũng không không hề phát hiện được gì.

Nhưng khi ý nghĩ này vừa mới hiện lên, bọn hắn đã cảm giác được một luồng áp bách, sau đó nước biển phun trào, một luồng sức mạnh dư ba cuốn tới.

Bốn người Chân Võ, Chân Linh, Hương Dụ và Đinh Lương lập tức đứng ra trước mặt Mộ Tuyết và Đông Phương Trà Trà, bắt đầu chống lại nguồn sức mạnh này.

Oanh một tiếng, nước biển quay cuồng cuốn tới.

Nếu không phải mấy người Chân Võ, Chân Linh mở hộ thuẫn ra, chắc Mộ Tuyết sẽ bị nước biển làm cho ướt nhẹp.

“Mộ tiểu thư, nơi này quá nguy hiểm, ngài và Đông Phương tiểu thư rời đi trước thôi.” Chân Linh vừa ngăn cản dư ba vừa nói.

Mộ Tuyết lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời:

“Không cần quá lo lắng! Đây chỉ là ba động khi tiên lực chảy trở về, đến nhanh đi cũng nhanh, sẽ không làm chúng ta bị thương.”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment