Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 258 - Chương 258: Ngươi Nên Quỳ Xuống Trước Mặt Bản Thiếu Gia

Chương 258: Ngươi Nên Quỳ Xuống Trước Mặt Bản Thiếu Gia Chương 258: Ngươi Nên Quỳ Xuống Trước Mặt Bản Thiếu Gia

Sau khi Lục Thủy nghe được âm thanh chói tai này, hắn giơ tay ấn một cái về phía Hứa Tiểu Hồng, khẽ nói:

"Trói buộc."

Giờ phút này, rất nhiều ánh sáng biến thành sợi dây xích trói buộc phần máu thịt vặn vẹo này.

Khi những sợi dây xích quấn quanh những máu thịt vặn vẹo kia, nó đột nhiên càng vặn vẹo mạnh hơn.

Âm thanh chói tai này cũng càng cao hơn.

Sau đó, một luồng khí tức thuận theo sợi dây xích kia kéo dài ra ngoài, dường như muốn lan đến người đang khống chế sợi dây xích.

Khi khí tức kia xuất hiện, một luồng ý chí bắt đầu hiện rõ.

Ý chí này kèm theo sự bừa bãi, vặn vẹo, coi thường, không coi ai ra gì.

Khí tức này nhanh chóng phong tỏa Lục Thủy, sau đó muốn đi về phía hắn.

Đám người Hứa Phương có chút lưu ý, bọn họ tất nhiên biết người này thật sự có thể cứu được con gái mình.

Nhưng đối phương rõ ràng đang gặp nguy hiểm.

Chân Võ cũng để ý.

Tuy thiếu gia lợi hại, nhưng không nhìn thấy kết quả, hắn vẫn sẽ lo lắng.

Chờ bọn họ muốn nhắc nhở Lục Thủy, đột nhiên một giọng nói uy nghiêm truyền ra.

"Làm càn."

Giọng nói này phát ra từ trong miệng Lục Thủy, trực tiếp công kích khí tức đột nhiên tràn ra kia.

Một câu “Làm càn” giống như sấm sét lôi đình trấn áp tất cả, nghiền nát tất cả khí tức.

Hắn vừa dứt lời đã trực tiếp nghiền nát ý chí bừa bãi đó, đạp bằng vẻ ngạo mạn của phần máu thịt vặn vẹo này, khí thế không coi ai ra gì lập tức bị nghiền nát.

Lục Thủy nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, lại mở miệng nói. Giọng nói của hắn giống như sét đánh giữa trời quang:

"Ở trước mặt bản thiếu gia còn tới lượt các ngươi dương oai sao? Quỳ xuống."

Giọng nói này giống như uy lực của trời đất, toàn thân Hứa Tiểu Hồng đều đang run rẩy, giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ.

Sau đó Hứa Tiểu Hồng trực tiếp quỳ trước mặt Lục Thủy.

Máu thịt vặn vẹo trên người nàng đã mất vẻ cao ngạo trước đó, chỉ còn lại sợ hãi theo bản năng, sợi dây xích tất nhiên cũng thành công trói buộc máu thịt vặn vẹo.

Ngay sau đó, Lục Thủy giơ tay điểm vào mi tâm của Hứa Tiểu Hồng, khẽ nói:

"Giam cầm."

Tiếng giam cầm vừa dứt, trận pháp bắt đầu rời khỏi mặt đất, tiến tới rồi nhanh chóng thu nhỏ lại, sau đó tập trung ở trên trán của Hứa Tiểu Hồng, cuối cùng in lên trên trán nàng, không bao lâu đã tiến vào trong máu thịt của nàng.

Sau khi trận pháp dung nhập, máu thịt vặn vẹo bắt đầu biến mất, Hứa Tiểu Hồng theo đó trở lại bình thường, đau đớn cũng bắt đầu giảm đi.

Khi ánh sáng tan biến hết, Lục Thủy mới thu tay lại.

Hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Được rồi."

Lúc này Hứa Tiểu Hồng nằm yên ổn trên mặt đất.

Sau khi tất cả kết thúc, Lục Thủy mở miệng nói xong, cha mẹ Hứa Tiểu Hồng lập tức chạy tới.

Nghiên Như bế Hứa Tiểu Hồng lên trước, sau đó bắt đầu kiểm tra cơ thể con gái nàng.

Chỉ vừa mới kiểm tra, nàng bỗng sửng sốt.

Trong mắt nàng lộ vẻ khó tin, theo sau chính là mừng như điên.

Nàng ôm chặt đứa con gái còn nhỏ tuổi của mình vào trong lòng, nước mắt không ngừng tuôn trào. Đây là nước mắt vui sướng.

Bệnh của con gái nàng đã khỏi, còn có thể sống rất lâu.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hứa Phương đã biết con gái của hắn thật sự đã tốt hơn.

Con gái của hắn không cần rời khỏi hắn, hắn cũng không cần mất đi đứa con gái còn nhỏ tuổi này.

Nghĩ tới đây, Hứa Phương lập tức nhìn về phía Lục Thủy. Hắn không để ý mình có phải là tu chân giả hay không, cũng không để ý mình là cường giả thất giai nhập đạo.

Hắn chỉ biết mình là người làm cha, nên bái tạ ân nhân cứu mạng con gái mình.

Khi Hứa Phương muốn quỳ xuống cảm ơn Lục Thủy, lại bị Lục Thủy ngăn cản:

"Không cần quỳ ta, cũng không cần cám ơn ta. Ta có điều kiện."

Nghe thấy Lục Thủy nói vậy, Hứa Phương không hề do dự, lập tức cung kính nói:

"Ngài cứ nói đi, Hứa mỗ có chết ngàn lần cũng không từ chối."

"Ta muốn hỏi các ngươi mấy vấn đề." Lục Thủy nhìn Hứa Phương rồi nói:

"Nếu không phải ta ra tay, các ngươi định làm gì?"

Lục Thủy rất muốn biết có phải bọn họ gây ra chuyện của Băng Phong năm đó hay không.

"Chúng ta định phong ấn Tiểu Hồng, đi tới Cực Hỏa Chi Địa để tìm kiếm Sinh Chi Hỏa. Chỉ cần tìm được thì có khả năng trị hết bệnh của Tiểu Hồng. Lúc trước chúng ta vẫn không tìm được vị trí của Cực Hỏa Chi Địa, bây giờ mới có tin tức." Hứa Phương nói.

Cực Hỏa Chi Địa?

Lục Thủy suy tư, hắn chắc hẳn đã đi qua chỗ này, bên trong đúng là có Sinh Chi Hỏa.

Sinh Chi Hỏa có thể đốt lên sinh cơ, đốt cháy tà vọng, có khả năng nhất định trị hết bệnh cho cô nhóc này.

Đáng tiếc là cuối cùng bọn họ cũng không thể lấy được Sinh Chi Hỏa, bởi vì rất nhiều năm sau đó, Sinh Chi Hỏa bị hắn lấy đi.

Còn xung quanh có xương khô hay không, đáp án là không.

Người chết ở trong Cực Hỏa Chi Địa, sẽ không thể còn thi thể.

Nhưng hắn nhớ có một đao ý như ẩn như hiện, giống như oan hồn không chịu tiêu tan.

Khi đó hắn nhớ mình đã liếc nhìn qua, cuối cùng mới đưa Sinh Chi Hỏa về tiếp tục nghiên cứu.

Cho nên, hai người này cuối cùng chết ở trong Cực Hỏa Chi Địa sao?

"Vấn đề thứ hai, biển hoa sau núi là do ai trồng?" Lục Thủy lấy lại tinh thần, tiếp tục hỏi.

Hứa Phương và Nghiên Như liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ không hiểu lắm, lẽ nào biển hoa đã đắc tội đối phương?

Cuối cùng Hứa Phương nói thật:

"Con gái ta từ nhỏ đã thích hoa, cho nên vợ chồng chúng ta mới tốn không ít công sức để trồng ra biển hoa. Nếu có gì đắc tội, mong ngài cứ nói."

Lục Thủy thầm vui mừng, nhưng không lộ cảm xúc nói tiếp:

"Nếu vậy, đã tới lúc ta đưa ra điều kiện rồi."

"Mong ngài cứ nói." Hứa Phương cúi đầu cung kính nói.

Sống hay chết, hắn đều không có một câu oán hận nào.

Hứa Phương cúi đầu.

Không quan tâm người đối diện này muốn mạng của hắn, hay muốn hắn làm thanh đao trong tay đối phương, hắn đều có thể nhận lời.

Cho dù cuối cùng chết ở bên ngoài, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Trước đó, cho dù có đổi mạng, hắn vẫn không thể cứu được con gái mình về, bây giờ tối đa là phục vụ quên mình để đổi lấy.

Không sao cả.

Hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.

Lúc này Vãn Nguyệt và Sơ Vũ cũng nhìn Lục Thủy, không biết Lục Thủy sẽ đưa ra điều kiện thế nào.

Lục Thủy tất nhiên không biết suy nghĩ của những người này, hắn chỉ dựa theo suy nghĩ trong lòng mình, nói ra điều kiện:

"Ta chỉ có một điều kiện, giữ lại biển hoa này, đừng để nó biến mất. Ít nhất không thể biến mất trong mấy năm tới."

Nghe được câu này, Hứa Phương sửng sốt, Nghiên Như phía sau cũng sửng sốt.

Vãn Nguyệt đứng bên cạnh nghĩ có phải mình nghe nhầm hay không?

Chỉ có Chân Võ vẫn thản nhiên, Sơ Vũ lại là vẻ mặt có thể hiểu được.

Đại lão còn cần gì nữa chứ?

Hứa Phương cảm thấy không chân thật, sau đó theo bản năng hỏi một câu:

"Ngài có thể lặp lại lần nữa không?"

Lục Thủy nhìn Hứa Phương, nói:

"Rất khó hiểu à?"

"Đúng là hơi khó hiểu. Thật sự là trồng hoa sao? Không cần bảo ta làm thanh đao trong tay ngài, giết kẻ địch cho ngài sao?" Hứa Phương nói.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment