Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 290 - Chương 290: Thiên Kiêu Vạn Cổ

Chương 290: Thiên Kiêu Vạn Cổ Chương 290: Thiên Kiêu Vạn Cổ

Lúc này Lục Thủy đã xác nhận, bé gái kia chính là Thần mà hắn gặp phải ở Băng Sương Hà.

Theo đối thoại của đối phương và Đại trưởng lão, nàng chạy ra khỏi Băng Sương Hà không chỉ một lần.

Còn tại sao bị phong ấn ở dưới sông, Lục Thủy không rõ.

Ở kiếp trước hắn cũng không biết sự tồn tại của bé gái này.

Hoặc có thể nói là, chờ đến lúc hắn đầy đủ lợi hại thì Băng Sương Hà đã không có bé gái này.

“Xem ra trong nhà cũng có không ít bí mật. Ừ, phải nói là kiếp trước ta chưa từng chú ý đến những chuyện này.” Lục Thủy tự nhủ trong lòng.

Dù sao cả đời hắn đều đang nghiên cứu một chuyện, vẫn luôn không có đột phá, đương nhiên sẽ không quá chú ý đến chuyện khác.

Lục gia lại không có chuyện gì, chú ý đến lịch sử là không có chút ý nghĩa nào.

Hoặc là nói, Lục gia có việc sẽ có mấy vị Trưởng lão, mấy vị Trưởng lão không đủ thì còn có Mộ Tuyết, mà nếu Mộ Tuyết chịu ra tay thì cơ bản sẽ không có vấn đề gì nữa.

Nếu Mộ Tuyết ra tay cũng không đủ, vậy thì còn hắn.

Nếu như hắn còn chưa đủ, ừm, tạm thời chưa từng gặp qua, không có kinh nghiệm.

Sau đó Lục Thủy cũng định rời đi, chuyến này có thể tính là thu hoạch phong phú.

Việc Bất Tử Tộc diệt tộc có chút bí ẩn, nhưng tóm lại cũng chỉ là do tự mình tìm đường chết.

Mà khi đó Chân Thần Cửu bởi vì lý do không rõ đã vẫn lạc, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Bất Tử Tộc diệt tộc.

Cụ thể thế nào thì Lục Thủy không biết.

Sau đó có một tồn tại khác tham dự diệt vong Bất Tử Tộc.

Hẳn không phải là người trong các thế lực như Tiên Đình.

“Vậy thì giọt máu này ở đâu ra?”

Lục Thủy cảm thấy khi xuống dưới phải hỏi một chút.

Mà thu hoạch lớn hơn nữa, tất nhiên là ở Băng Sương Hà nhà hắn lại có một tồn tại tiếp cận Chân Thần.

Đại trưởng lão có thể đã biết lai lịch của đối phương, chỉ là không rõ biết được bao nhiêu.

Lục Thủy cảm thấy, có rảnh phải đi hỏi thử mới được.

Ừ, có rảnh còn có thể đến Băng Sương Hà xem.

Vạn nhất có thể nhìn thấy một chút ghi chép thì sao.

Về sau Lục Thủy trả lại Thần huyết, để Thần huyết dung nhập vào bầu trời.

Thần huyết đặc thù, Lục Thủy không định mang đi.

Mà bây giờ Họa Loạn Cổ Thành còn cần Thần huyết, không có Thần huyết thì Bất Tử Tộc sẽ mất đi hạn chế, đến lúc đó một đám Bất Tử Tộc đi ra ngoài, tu chân giới trực tiếp xong rồi.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, đó chính là hắn không có nơi cất.

Mang về chẳng khác nào tự thú cả.

Nhưng mà hắn luôn cảm thấy trong Thần huyết còn cất giấu một vài thứ, đáng tiếc tạm thời không phát hiện được gì, có lẽ là do hắn suy nghĩ nhiều.

Không bao lâu sau Thần huyết đã bắt đầu trở về. Nhìn thấy tất cả đều thuận lợi, Lục Thủy thuận theo đường lui của Bất Tử Tộc bố trí để xuống dưới.

Lúc đi xuống Lục Thủy thấy được mưa máu phía dưới, rất nhanh hắn đã nhớ lại tới một sự kiện, nơi này còn có sức mạnh suy yếu thần lực, như thế thì lại có thêm một người tham dự.

Ở thời kỳ Viễn Cổ, mặt bài của Bất Tử Tộc đúng là rất lớn.

Tiếp đó Lục Thủy rơi xuống trước Bất Tử Cung, nhưng mà nơi này lại không có một Bất Tử Tộc nào.

Cửa lớn của Bất Tử Cung đã đóng lại từ lâu.

“Thần huyết trở về, sẽ làm cho bọn hắn mất đi ý thức sao?” Lục Thủy có suy đoán.

Thế thì hơi đáng tiếc, không thể hỏi chuyện làm sao lấy được Thần huyết. Nhưng mà, cũng không phải rất quan trọng.

Ngay cả chuyện liên quan đến Dự Ngôn Thạch Bản cũng không thể tìm được, thiếu một cái lai lịch của Thần huyết không tính là gì.

Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Bất Tử Cung, hắn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cả đám đều đang do dự có nên xuất thủ hay không.

Đương nhiên Lục Thủy sẽ không cho bọn hắn thời gian để phản ứng, làm sao hắn có thể đánh thắng được những người này?

Đùng!!!

Một âm thanh vang lên.

Lục Thủy dẫn động trận văn trên biển máu.

Trận pháp to lớn từ trên biển máu rơi xuống.

Tất cả mọi người đều hơi ngoài ý muốn, cho rằng đây là một đạo công kích đáng sợ.

Tất cả biển máu đều làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng mà ánh sáng lóe lên, trận pháp biến mất.

Biến mất theo còn có Lục Thủy phía trước Bất Tử Cung, cộng với Chân Võ và Hứa Phương trốn ở góc tối không người chú ý.

“Người kia đâu?”

“Rời đi rồi sao?”

“Thật là đáng sợ, phương thức rời đi này, ta hoàn toàn không hiểu được.”

"Thật ra ta nhìn ra một ít gì đó. Tu vi của người kia hình như không cao, nhưng nếu như không cao thì làm sao lại có thể lợi dụng sức mạnh của biển máu phía trên?

Chuyện này rất mâu thuẫn."

Rất nhiều người nghi hoặc, rất nhiều người kinh ngạc, nhưng lại không ai biết Lục Thủy rời đi đến đâu.

Cũng không biết Lục Thủy có lấy được Thần huyết hay không.

Bởi vì trên bầu trời không có Thần huyết, biển máu cũng biến mất theo.

Sương mù cũng dần biến mất.

Thiên địa sáng tỏ, mặt trời chiều ngả về tây.

Sau khi sương mù tán đi, Chiến Vô Ảnh quay người rời khỏi.

Đã không cần thiết phải lưu lại, tranh đoạt ở phía trên đã kết thúc, nhưng không ai biết được kết quả.

Ngay cả tên của đối phương cũng không biết được.

Mấy người Cao Viễn lục tục rời đi theo.

Hòa Vũ Diệp thở dài một tiếng:

“Đáng tiếc, cuối cùng không thấy gì cả, cũng không thể biết tồn tại đáng sợ kia là ai.”

Hoặc có thể nói là hai tồn tại đáng sợ.

Rõ ràng huyết ảnh cũng là đại năng kinh khủng.

“Đáng tiếc, nó còn đang táo bón.” Lịch Thiên Xích nhìn chó còn đang cố gắng rồi nói.

Hắn đã đã ăn xong quả mận bắc khai vị.

Hòa Vũ Diệp cười ha ha, lập tức quay người rời đi, thuận tiện nói một câu:

“Vậy cứ mang theo nó, bỏ qua điểm tâm tươi mới thì rất đáng tiếc.”

“Rất hợp ý ta.” Lịch Thiên Xích thu hồi cái nĩa và đĩa rồi nói.

—— ——

Phía sau núi của Lục gia.

Nhị trưởng lão xuyên qua rừng trúc đi tới trước hồ nước.

Nàng vẫn mặc áo khoác màu trắng, vẫn buộc tóc.

Nàng đứng chờ trước hồ nước một lát.

Sau đó gió nhẹ thổi đến, gió làm lay động cọng tóc của Nhị trưởng lão, nhưng rất nhanh đã ngừng lại.

“Là chuyện gì lại để cho ngài phải ra ngoài?” Nhị trưởng lão hỏi.

“Phong Sương Hà.” Giọng nói thong thả vang lên.

Nghe được ba chữ này, Nhị trưởng lão không nói gì nữa.

“Ta gặp Lưu Hỏa.” Giọng nói lại vang lên từ trong hồ nước.

Nhị trưởng lão hơi ngoài ý muốn:

“Kết quả thì sao?”

Hồ nước bình tĩnh một lát, sau đó truyền ra bốn chữ:

“Thiên kiêu vạn cổ.”

Nghe được bốn chữ này, Nhị trưởng lão hơi kinh ngạc.

Người khác đánh giá, làm sao có thể vượt qua đánh giá của Đại trưởng lão Lục gia?

Sau đó Nhị trưởng lão liền quay người rời đi.

Những chuyện khác không cần hỏi nữa. Trong mắt Đại trưởng lão Lục gia, có thể chứa được tất cả cường giả thiên kiêu.

Điều kiện đầu tiên là, không trêu chọc Lục gia.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment