Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 295 - Chương 295: Mộ Tuyết Muốn Ra Tay

Chương 295: Mộ Tuyết Muốn Ra Tay Chương 295: Mộ Tuyết Muốn Ra Tay

"???"

Mộ Tuyết vốn đã mai phục xong, thấy vậy liền lộ vẻ ngỡ ngàng.

Không sao, mình chờ thêm một lát vậy.

Nàng đã đặc biệt chọn vị trí này, nó rất thích hợp để cho nàng ra tay.

Chờ tới lúc bọn họ tiến tới gần, chẳng khác nào bước vào lĩnh vực của nàng.

Chân Võ, Chân Linh sẽ bị nàng dùng huyễn thuật đưa về. Lục Thủy lại khác. Nàng quyết định đánh một trận, ngay cả bít tất cũng đã chuẩn bị xong.

Trái một quyền, phải một quyền.

Nhưng dù thế nào nàng cũng không ngờ được, Lục Thủy lại có thể quay về trấn Thu Vân.

"Đang yên đang lành, về nhà không tốt sao? Cứ chạy khắp nơi."

Mộ Tuyết bắt đầu chờ đợi. Chỉ là nàng đợi được một lúc, điên thoại di động của nàng đột nhiên rung lên.

Nàng lấy ra xem, mới phát hiện ra tin nhắn do Lục Thủy gửi tới.

Mộ Tuyết nhất thời có chút do dự.

Có nên xem không nhỉ?

Nếu xem, có khả năng nhất định sẽ muốn lập tức đánh Lục Thủy, cũng có khả năng nhất định là không nỡ đánh.

Sau đó Mộ Tuyết mở tin nhắn ra. Không có cách nào, nếu không xem, trong lòng nàng sẽ không yên.

"Mộ tiểu thư có ăn khuya không?" Đây là Lục Thủy gửi tin nhắn tới.

"Lục thiếu gia khách sáo rồi. Gần đây ta ăn uống không tốt, chỉ ăn hoa quả." Mộ Tuyết trực tiếp nhắn lại.

Nàng mới không thèm ăn đâu. Lục Thủy chắc chắn lại muốn chọc giận nàng.

Chỉ là Mộ Tuyết vừa nhắn lại xong, bên kia đã có tin nhắn mới gửi qua:

"Vậy Mộ tiểu thư có muốn ăn quả mâm xôi xanh không?"

Mộ Tuyết thấy vậy, theo bản năng có chút vui mừng.

Nhưng nàng sẽ giống với hai lần trước sao?

Đáp án là… đương nhiên có.

"Lục thiếu gia sẽ mang về cho ta sao?" Mộ Tuyết lập tức nhắn lại tin tức giống như lần trước.

Không có tiền đồ?

Đúng là rất không có tiền đồ. Nhưng nàng lo lắng, nếu Lục Thủy thật sự muốn mang quả mâm xôi xanh về cho nàng thì phải làm sao?

Từ chối, sau này Lục Thủy không mang về nữa, sẽ không tốt.

Cùng lắm thì đánh Lục Thủy thêm hai quyền.

Chờ sau khi kết hôn rồi, Lục Thủy sẽ có kinh nghiệm thôi.

. . .

Lục Thủy ngồi ở trong một quán mì, chờ bát mì của hắn được đưa ra. Đương nhiên, hắn đang tập trung chú ý vào trên điện thoại di động.

Thấy Mộ Tuyết nhắn lại tương tự, hắn không biết nên nói Mộ Tuyết thế nào cho phải.

Sau đó hắn lấy ra quả mâm xôi xanh đóng băng, thuận tiện làm băng tan và chụp bức ảnh.

Khi gửi bức ảnh qua, Lục Thủy còn kèm theo một câu:

"Ta chờ Mộ tiểu thư ở cửa một quán mì nhỏ mới khai trương."

Bên kia, khi Mộ Tuyết nhìn thấy được tin tức, trên mặt lập tức mỉm cười. Quả nhiên Lục Thủy vẫn rất thích nàng.

Sau đó nàng trực tiếp buông tha lĩnh vực của nàng, đi về phía trấn Thu Vân.

Chuyện đánh Lục Thủy tạm hoãn lại vài ngày cũng được.

Thật may là hôm nay nàng không mặc trang phcuj dạ hành, nếu không còn phải quay về thay quần áo.

Trước đó, nàng đã thử mặc qua trang phục dạ hành, nhưng nó có hơi đẹp, nàng lo lắng sẽ quyến rũ được Lục Thủy, cho nên vẫn mặc đồ bình thường, sau đó dùng hỗn nguyên chi khí ngụy trang.

Nàng vốn định ngụy trang cả giọng nói thành giọng đàn ông.

Đáng tiếc, ngày hôm nay không thích hợp để ra tay.

Mộ Tuyết rất nhanh lại nhìn thấy Lục Thủy.

Đúng là một quán mì mới khai trương, trước đây chắc chắn không có.

Không biết mùi vị có ngon không nữa.

Sau đó Mộ Tuyết bước chậm về phía Lục Thủy, nàng đi không nhanh, lộ ra vẻ đoan trang và tao nhã.

"Lục thiếu gia tìm ta sao?" Mộ Tuyết đi tới trước mặt Lục Thủy, khẽ nói.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Tuyết bị hắn âm thầm dụ đi ra, ngày hôm nay miễn cưỡng xem như thoát khỏi một kiếp.

Xem ra mấy ngày tới phải khiêm tốn một chút mới được.

"Mộ tiểu thư có thể ăn thử." Lục Thủy lấy ra đĩa quả mâm xôi xanh.

Sau đó hắn lại ngồi ở phía bàn bên trong.

Mộ Tuyết tất nhiên cũng bước đến và ngồi xuống, nàng ngồi đối diện Lục Thủy.

Bọn họ vừa ngồi xuống, một bé trai đã đi tới bên bàn, nói:

"Hai người muốn ăn gì ạ?"

Mộ Tuyết liếc nhìn. Cậu nhóc này chắc hẳn mới mấy tuổi, còn có một cô bé trông ngây ngô đi theo bên cạnh.

Nhưng nàng lại không biết nên gọi món gì.

"Cứ gọi theo ta là được." Lục Thủy gọi món thay cho Mộ Tuyết.

Cậu nhóc đáp một tiếng rồi đi về phía sau bếp.

Cô bé kia lại đi theo sau anh mình.

Mộ Tuyết nhìn cô bé kia, nàng cảm thấy cô bé kia thiếu quần áo.

Nhã Lâm ăn mặc trông rất dễ coi, tuy thoạt nhìn không có dáng vẻ thiếu nữ lắm, nhưng rất đáng yêu.

Trà Trà. . . Ừ, Trà Trà không phải là đứa trẻ.

Nhưng trông nàng vẫn rất đáng yêu.

Sau đó Mộ Tuyết quay đầu nhìn Lục Thủy, nói:

"Lục thiếu gia cảm thấy quả mâm xôi xanh này có ngọt hay không?"

Mộ Tuyết không hỏi Lục Thủy lấy quả mâm xôi xanh này ở đâu ra, cũng không hỏi có phải mang từ bên ngoài về không.

Những điều này đều không quan trọng, không chừng hỏi xong còn có thể bị chọc tức.

Nhưng nàng biết trong khu vực của Lục gia không có quả mâm xôi xanh. Ngày đó bị Lục Thủy chọc tức, nàng đã dẫn Đinh Lương đi dạo ruqa.

Còn nữa, đĩa quả mâm xôi xanh này có hơi lạnh, rõ ràng từng bị đóng băng.

Cho nên, nhất định là Lục Thủy đặc biệt mang từ bên ngoài về.

Hắn mang về cho nàng ăn đấy.

Lục Thủy quả nhiên vẫn rất thích nàng.

"Mộ tiểu thư thử sẽ biết." Lục Thủy nói.

Mộ Tuyết thò tay lấy một quả mâm xôi xanh bỏ vào trong miệng, sau đó cắn xuống.

"Thật ngọt." Mộ Tuyết theo bản năng nói.

Đúng là rất ngọt.

"Quá ngọt à?" Lục Thủy cũng lấy một quả mâm xôi xanh bỏ vào trong miệng, sau đó nói:

"Đây là lấy từ chỗ rất xa, tốn không ít sức lực mới mang được về đấy."

Mộ Tuyết gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Nàng cũng có chút cảm động.

Chỉ là trái tim nàng nhanh chóng lạnh giá.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết nói:

"Cho nên chi phí rất lớn, Mộ tiểu thư hiểu không?"

". . ."

Mộ Tuyết có thể không hiểu sao?

Lục Thủy đang đòi nàng tiền công .

Lục Thủy thối, lát nữa sẽ cho ngươi khóc.

Nàng nghĩ vậy, lấy ra máy vi tính xách tay và bắt đầu gõt.

Lục Thủy: "Mộ tiểu thư đang làm gì thế?"

Mộ Tuyết nói mà không ngẩng đầu lên:

"Tính xem còn nợ Lục thiếu gia bao nhiêu tiền."

Lục Thủy: ". . ."

. . .

Ánh trăng trên cao chiếu xuống, Lục Thủy dẫn theo Mộ Tuyết đi về phía Lục gia.

Bọn họ bắt đầu lên núi.

Sau khi ăn khuya xong, tất nhiên phải về nhà rồi.

Lúc này Mộ Tuyết liếc trộm Lục Thủy bên cạnh, cảm giác đặc biệt uất ức. Sau khi nàng tới Lục gia, thường bị Lục Thủy chọc tức thì cũng thôi, còn nợ Lục Thủy rất nhiều tiền.

Thân là một người bình thường, trên người nàng chắc chắn không có linh thạch.

Mà mỗi lần nợ tiền, nàng đều phải làm bảo Lương đưa tiền đến nhà kho.

Nếu trực tiếp đưa tiền cho Lục Thủy, vậy lại tệ tới mức nào.

Nàng thật uất ức.

Mà phải chờ sau khi kết hôn, nàng mới có thể trả lại những uất ức này, thật đáng giận.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment