Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 302 - Chương 302: Đến Nơi

Chương 302: Đến Nơi Chương 302: Đến Nơi

Nhưng cũng bắt đầu từ lúc đi Mộ gia, thiếu gia đã thay đổi.

Thiếu gia không còn làm phế vật nữa.

Trên thân ngài ấy bắt đầu phát ra hào quang.

Sau đó ngài ấy vẫn luôn điều tra một vài thế lực cổ xưa của Tiên Đình.

Chân Võ, Chân Linh không hiểu lắm nhưng sẽ cố hết sức ủng hộ thiếu gia.

Bọn họ chỉ hy vọng ngày nào đó, khi tộc trưởng và các vị trưởng lão biết được, có thể nương tay với bọn họ.

Lục Thủy và Mộ Tuyết nhanh chóng lên tàu hỏa.

"Mộ tiểu thư chưa từng đi tàu hỏa từ Lục gia tới Mộ gia à?" Lúc ngồi ở trên tàu hỏa, Lục Thủy hỏi.

Lần này Mộ Tuyết vẫn ngồi đối diện hắn.

"Không." Mộ Tuyết khẽ lắc đầu.

"Đi Mộ gia phải tới trạm trung chuyển Phù Không Đảo, không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh sẽ đến được Mộ gia." Lục Thủy giải thích.

Mặc dù hiểu Mộ Tuyết chắc chắn biết, nhưng vẫn có một ít hình thức vẫn phải làm.

Đương nhiên, lần này vẫn không nên xuất hiện bất ngờ mới tốt, nếu không sẽ rất khó giải quyết.

Chân Võ, Chân Linh không giải quyết được lại đến lượt Mộ Tuyết âm thầm ra tay. Hắn có thể rơi xuống tình cảnh phải để cho vợ mình bảo vệ à?

Người khác biết thì không sao, đến lúc đó Mộ Tuyết đắc ý với hắn sẽ không tốt.

Ban đêm, đám người Lục Thủy đi tới Phù Không Đảo.

Lần này may mắn, không xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Sáng sớm hôm sau.

Dưới chân núi Mộ gia, Đường Y dẫn theo hai con gái đi tới nhà ga.

Nhã Lâm nắm tay mẹ mình, vô cùng vui vẻ:

"Mẹ, có phải tỷ tỷ sẽ trở về ngay bây giờ không?"

"Ừ, đến nhà ga, rất nhanh lại có thể nhìn thấy tỷ tỷ." Đường Y nói.

Đường Y nhìn Nhã Lâm, nhất thời có chút hoảng hốt, nàng không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Mộ Tuyết.

Loại chuyện tới trạm xe đón Mộ Tuyết như vậy, ngay cả bản thân nàng cũng không nghĩ tới.

Nhã Nguyệt là người không được tự nhiên nhất, nàng không quen với Mộ Tuyết tỷ tỷ, hơn nữa viện của Mộ Tuyết tỷ tỷ còn đang đứng trên danh nghĩa là của nàng.

Có vẻ như nàng rất xấu xa.

Nhưng khi đó nàng vốn cũng không nói gì, thật ra cũng rất tệ. Nếu là em gái tốt, nhất định phải nói giúp cho chị mới phải.

"Thật tốt, thật tốt, thật muốn gặp được tỷ tỷ." Chỉ có Nhã Lâm lộ vẻ hài lòng, nàng còn nhỏ, không cần suy nghĩ chuyện gì cả.

Nàng chỉ biết nghĩ có một việc.

Đó chính là bây giờ nàng có rất nhiều đồ ăn vặt, đến lúc đó phải lén cho chị ăn.

Chẳng mấy chốc, Đường Y dẫn theo hai con gái tới trạm xe.

Nàng nhìn đồng hồ nói:

"Nửa giờ nữa thì chị sẽ trở lại."

Nhã Lâm đương nhiên ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn về hướng chị sẽ tới.

Nhã Nguyệt cũng có chút đứng ngồi không yên. Thật ra nàng hơi muốn trở về, nhưng vẫn không đưa ra yêu cầu này.

Thật ra nàng cũng rất muốn tu luyện Thiên Nữ Chân Kinh, nhưng không dám đề xuất.

Tới gần Mộ Tuyết tỷ tỷ rồi nhắc đến, lại cảm giác có mục đích, nàng cũng không thích.

Cho nên nàng rất rầu rĩ.

Cuối cùng nàng ném đi những suy nghĩ không cần thiết, yên tĩnh chờ đợi.

Thỉnh thoảng nàng buộc lại mái tóc ngắn cho Nhã Lâm.

...

"Hình như sắp tới rồi." Lục Thủy nhìn ra bên ngoài, mở miệng nói.

Mộ Tuyết cũng nhìn thấy, là ngọn núi lớn của Mộ gia.

"Đúng, sắp đến rồi." Mộ Tuyết gật đầu đáp.

Đối với Mộ Tuyết, nàng càng thích ở Lục gia hơn. Mộ gia quá áp lực, hơn nữa không có ai quan tâm tới nàng, tất cả mọi người đều không thích nàng.

Nàng sống ở Mộ gia cũng không quá vui vẻ.

Đối với Mộ gia, nàng về hay không đều không quan trọng lắm.

Nhưng có Lục Thủy đi cùng với nàng, Mộ gia sẽ phải cho một vài tôi tớ tới đón.

Lễ nghi cơ bản vẫn phải có.

Bọn họ rất nhanh lại nhìn thấy tàu hỏa đi vào nhà ga.

Mà khi tàu hỏa sắp dừng lại, Lục Thủy và Mộ Tuyết nhìn thấy ba người.

"Dì Đường?" Mộ Tuyết hơi bất ngờ, nàng không hiểu tại sao dì Đường lại ở đây.

Lẽ nào ở đây có ai đó đáng để cho dì Đường tới đón sao?

Còn có Nhã Lâm vẫn đang nhìn xung quanh.

Mộ Tuyết dĩ nhiên là nghĩ đến bản thân nàng, nhưng cảm giác không có khả năng lắm.

Lục Thủy tất nhiên cũng nghĩ đến, hắn thấy rất có khả năng.

Sau đó Lục Thủy mở miệng nói:

"Mộ tiểu thư xuống xe trước đi. Ta cảm giác phong cảnh bên này không tệ, muốn ngồi đây nhìn thêm một lát. Chúng ta sẽ tự đi tới Mộ gia."

Mộ Tuyết liếc nhìn Lục Thủy, cuối cùng gật đầu nói:

"Vậy Lục thiếu gia đừng xem quá lâu, thời gian tàu hỏa dừng ở trạm cũng có hạn."

Mộ Tuyết nói xong lại dẫn theo Đinh Lương xuống khỏi tàu hỏa. Đừng thấy Lục Thủy bắt nạt nàng mỗi ngày, có đôi khi đặc biệt cẩn thận tỉ mỉ.

Chân Võ, Chân Linh lại chẳng hiểu gì.

Nhưng cả hai không nói gì thêm, chỉ yên lặng chờ đợi Lục Thủy ngắm phong cảnh xong.

Chỉ chờ tới khi tàu hỏa sắp khởi hành, bọn họ mới thông báo cho Lục Thủy biết.

Mộ Tuyết xuống khỏi tàu hỏa, nàng vừa xuống xe đã nhìn thấy đám người dì Đường.

Mộ Tuyết muốn qua chào hỏi. Không quan tâm các nàng ở đây có phải liên quan tới nàng hay không, nàng đều phải qua chào hỏi.

Chỉ là nàng chưa kịp đi qua, Nhã Lâm đã nhanh chóng chạy tới.

Nàng vừa qua đã lại kéo tay Mộ Tuyết, vui vẻ nói:

"Tỷ tỷ, tỷ về rồi?"

Mộ Tuyết nhìn Nhã Lâm, trên mặt thoáng cười, nói:

"Đúng vậy."

Mộ Tuyết vốn còn muốn nói thêm, nhưng đã nhìn thấy dì Đường đi qua.

"Trở về rồi?" Đây là lời hỏi thăm ân cần mà Mộ Tuyết nghe được.

Nàng nhìn dì Đường có chút giật mình, có chút nghi ngờ, cảm giác không thật lắm.

Nhưng nàng không hỏi ra lời, chỉ gật đầu nói:

"Đúng, trở về rồi."

"Lục thiếu gia không đi cùng sao?" Dì Đường hỏi.

Nàng nhớ ra Lục Thủy cũng tới đây.

Mộ Tuyết lắc đầu nói:

"Lục thiếu gia muốn ngắm phong cảnh."

"Vậy, chúng ta về nhà trước đi." Dì Đường nói.

Về nhà xa lạ với Mộ Tuyết tới mức nào.

Đời trước, không ai trong Mộ gia nói với nàng những lời này, không ai nói với nàng: về nhà.

Mà trong lúc Mộ Tuyết thất thần, Nhã Lâm lại kéo tay Mộ Tuyết nói:

"Đi thôi, tỷ tỷ."

Mộ Tuyết “Ừ” lại mặc cho Nhã Lâm kéo đi.

Lục Thủy nhìn các nàng rời đi, sau đó hắn mới đứng dậy nói:

"Đi thôi."

Chân Võ, Chân Linh lập tức đi theo. Bọn họ vẫn không có cách nào đoán được suy nghĩ của thiếu gia.

Thật ra Lục Thủy không có ý gì, chỉ để cho Mộ Tuyết cảm nhận một chút về những thứ mà đời trước chưa bao giờ được cảm nhận qua thôi.

Có vài thứ, hắn chắc chắn không cho được, điều hắn có thể làm chính là khi nhìn thấy, không làm ảnh hưởng tới nàng.

"Tuy không biết lần này có tính không, nhưng tóm đã khác." Lục Thủy nhìn theo hướng Mộ Tuyết rời đi, lặng lẽ nói.

Lục Thủy rất nhanh lại đi tới trấn nhỏ của Mộ gia, hắn vốn định đi thẳng tới Mộ gia, nhưng đột nhiên nghe có người nói một câu.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment