Sau đó bốn nàng đều không nói một lời nào.
Vẫn không nên mở miệng hỏi thì tốt hơn, dường như tính tình của Cẩu đại gia này không tốt lắm.
Thạch Đầu Nhân cũng nhìn chằm chằm vào Cẩu Tử, trong giây lát lại nhớ ra điều gì.
Nhưng hắn thật sự không dám xác định.
"Xem ra không có vấn đề gì." Đau Răng Tiên Nhân đi tới.
Đám người An Ngữ lập tức lấy lại tinh thần, cảm kích nói với Đau Răng Tiên Nhân và Cẩu Tử:
"Cảm ơn hai vị tiền bối đã cứu."
Đau Răng Tiên Nhân lắc đầu:
"Tiện tay thôi, các ngươi gọi ta Đau Răng Tiên Nhân là được rồi."
Đám người An Ngữ tất nhiên không dám từ chối.
Sau đó Đau Răng Tiên Nhân nhìn về phía Thạch Đầu Nhân nói:
"Tiểu huynh đệ Đá chắc hẳn có thể tự mình chữa trị vết thương chứ?"
"Có, có thể, cảm ơn tiên nhân." Thạch Đầu Nhân đặc biệt cung kính.
Vị trước mắt này lại là Bất Diệt Tiên.
Đó là người mà ngay cả Đế Tôn cũng muốn lôi kéo, hắn làm gì có can đảm dám làm càn.
Người khác muốn vào tiên tịch muôn vàn khó khăn, Bất Diệt Tiên Nhân không muốn vào, Đế Tôn trực tiếp giữ lại một vị trí Tiên Quân cho hắn.
Từ điều này có thể nhìn ra Bất Diệt Tiên Nhân đáng sợ tới mức nào.
Đau Răng Tiên Nhân gật đầu, sau đó nói:
"Các ngươi tạm thời đi theo chúng ta đã, Thiên Tỉnh lại sắp xuất hiện, nghe nói có chút nguy hiểm đấy."
"Đa tạ tiền bối." An Ngữ và ba chị em Hoa Quý cùng nói.
Tuy bọn họ không rõ hai người trước mắt kia rốt cuộc là ai.
Nhưng thật sự là bọn họ không thù địch với các nàng.
Hơn nữa, Đau Răng Tiên Nhân nhắc tới Chân Võ, xem ra là Chân Võ, Chân Linh đã đánh tiếng với hai người.
Sau đó, Đau Răng Tiên Nhân trở lại vị trí ban đầu, tiếp tục móc nguyên liệu của hắn.
Cẩu Tử lại nhìn chằm chằm vào Cẩu Ngạo Thiên nói:
"Đi, bắt con gà tới đây cho Cẩu đại gia ta."
"Ư ư." Cẩu Ngạo Thiên kêu lên thê thảm.
Nếu không phải là vì tình huống nguy cấp, nó thật sự không muốn gặp hai vị đại gia này.
Đám người An Ngữ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng vẫn phải chữa thương trước đã.
Ít nhất thì bọn họ vẫn tạm thời an toàn.
......
Ma tu Dã Chí xuất hiện ở trên song núi nào đó, ông ta vừa xuất hiện liền quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
"Đáng chết, sao có thể gặp phải tồn tại đáng sợ như vậy chứ?"
Hắn có chút hối hận, trước đó đáng lẽ nên lựa chọn liều mạng, giết con gái của An Dật trước, nếu không cũng đâu đến mức rơi vào tình cảnh này.
Mà khi Ma tu Dã Chí còn đang hối hận, hắn đột nhiên nhìn thấy phía trước xuất hiện chân người.
Ma tu Dã Chí không hề do dự, lựa chọn lùi lại.
Trong lúc lùi lại, hắn ngẩng đầu nhìn người tới. Chỉ vừa liếc qua, hắn đã nhận ra.
Đây là người hắn luôn ghi nhớ phải giết chết.
Cận vệ Lục gia - An Dật.
Đúng vậy, An Dật đến, nhưng hắn không tìm được đường, hoặc nói là không tìm được phương hướng của con gái hắn.
Hắn không xác định được đây là do nơi này quá đặc biệt, hay con gái hắn đã bị giết hại.
Nhưng vận may của hắn không tệ, lại gặp được Ma tu Dã Chí.
Nhìn thấy hắn, An Dật đã biết là ai muốn gây bất lợi cho con gái mình.
Chỉ là An Dật còn chưa mở miệng, Ma tu Dã Chí đã cười.
Hắn cười ha ha:
"Ha ha ha, An Dật?
Ngươi tới vì con gái ngươi sao?
Ngươi đoán xem, bây giờ con gái ngươi thế nào?"
Vẻ mặt An Dật lo lắng:
"Con gái của ta đâu?"
"Chết rồi." Ma tu Dã Chí nhìn An Dật, vẻ mặt dữ tợn nói:
"Ta giết rồi. Ngươi biết ta giết thế nào không?
Ha ha, ngươi không biết à?
Ta cho ngươi biết, ta cắt hai tay, hai chân con gái ngươi ra trước, sau đó lột da của nàng. Ngươi biết nàng cầu xin tha thứ thế nào không?
Có muốn ta lặp lại cho ngươi nghe không?
Nàng khóc lóc, cầu xin ta tha cho nàng, nàng... Phụt!"
Không chờ Ma tu Dã Chí nói xong, lại có mấy pháp khí cắm vào trong thân thể Ma tu Dã Chí.
Làm cho hắn nhất thời nói không ra lời.
Ma tu Dã Chí ngã xuống đất, hắn nhìn An Dật, cười gằn nói:
"Hối hận sao?
Nếu không phải ngươi chặt đứt con đường của ta, ta sẽ rơi xuống tình cảnh này sao?
Ngươi chặt đứt con đường phía trước của ta, ta chặt đứt đời sau của ngươi.
Ta quá đáng à?"
"Ngươi hiểu rõ, khi đó ngươi đang làm gì không?" An Dật đi tới trước mặt Ma tu Dã Chí, khẽ hỏi.
"Ha ha, vậy ngươi hiểu rõ khi đó ngươi làm gì không? Ngươi chặt đứt con đường ta tiến vào lục giai.
Chết mấy người lại tính là gì?
Bọn họ chết để ta bước vào lục giai là vinh hạnh của bọn họ, đó là lỗi của ta sao?
Ta sai sao?" Gương mặt Ma tu Dã Chí có chút vặn vẹo, kêu lên.
"Ngươi không sai, người sai là ta.
Ta không nên để ngươi sống lâu như vậy.
Do đó mới tổn thương tới con gái của ta.
Nếu ta sớm hiểu ra, An Ngữ cũng sẽ không có kiếp nạn này." An Dật vừa dứt lời lại đánh một đòn vào trên người Ma tu Dã Chí.
Một đòn toàn lực của lục giai.
Lực lượng cực mạnh đã mang tới trùng kích rất lớn cho núi sông.
Ma tu Dã Chí bị một đòn này đánh cho hồn bay phách lạc.
"Có lẽ con gái ngươi còn sống." Lúc này một người tí ton đứng ở trên một con ốc lớn bằng bàn tay, nói.
Chỗ đầu nhọn của vỏ ốc đã bị chặt đứt.
Ốc Trùng Thiên, bảo vật đỉnh cấp của Lục gia.
Chính nó đã dẫn theo An Dật xông vào Độ Thiên Lĩnh, nhưng kết quả không tốt lắm, đứt một góc.
Không biết phải mất bao lâu mới có thể chữa trị được.
Mà nhóc con này chính là khí linh của ốc Trùng Thiên.
An Dật gật đầu, từ chỗ của Ma tu Dã Chí, hắn đã có một vài suy đoán.
Con gái của hắn không gặp phải được quý nhân, cũng chính là gặp phải một vài cường giả đi theo, hoặc gặp phải linh thú cường đại nào đó.
Với hai nguyên nhân trước, khả năng con gái của hắn sống sót là rất cao.
Nhưng nếu là nguyên nhân sau, vậy...
An Dật không suy nghĩ nhiều. Hắn muốn mau chóng tìm được con gái của mình.
Chỉ cần tìm được, bất kể phải trả giá lớn tới mức nào, hắn đều sẽ bảo vệ con gái của mình bình an vô sự.
...
Lúc này Lục Thủy dựa ở trên cành cây đọc sách.
Hắn đã dậy từ sớm, hắn tuyệt đối không ngủ. Tối hôm qua, hắn chỉ nằm ở đó, trong đầu vẽ Thiên Địa Trận Văn mà thôi.
Trời vừa sáng, hắn lại lựa chọn dựa vào trên cành cây.
Đây là một chuyện rất thoải mái.
Sáng sớm, không khí không tốt lắm, nhưng mát lạnh, đầu óc tỉnh táo hơn.
Về phần đại thúc kia, hắn ngủ rất ít. Lục Thủy có thể cảm giác được hắn rất lo lắng có thứ gì đó đột nhiên chạy đến, do đó làm tổn thương tới đứa trẻ kia.
Có thể bởi vì ở nơi hoang dã làm hắn không có cảm giác an toàn.
Cũng đúng, ở đây có không ít mãnh thú linh thú, khó nói được sẽ có thứ gì đột nhiên xuất hiện.
Nếu không phải hắn lo lắng, cũng không đến mức làm nhà trên cây.
-----
Dịch: MB_Boss