Lục Thủy nhìn hai người kia, lắc đầu nói:
"Tối nay ta có việc, không định nghỉ ở đây."
Nghe được Lục Thủy nói vậy, trên mặt cậu bé kia liền cười tươi.
Vậy tối nay nó có thể ngủ trong nhà trên cây rồi.
A Mãn ở bên kia cũng cười.
Dáng vẻ hắn rất vui mừng.
Hắn lau tay, định trải chỗ ngủ cho cậu bé.
Tính làm sạch sẽ một chút.
Ừ, tốt nhất lại đi rửa tay.
Lục Thủy chỉ nhìn, không nói gì thêm.
Sau đó, hắn lại lên trên nhánh cây, tiếp tục đọc sách.
Trong thời gian này A Mãn định quay về hàng rào một chuyến, nhưng vẫn luôn lạc đường.
Cuối cùng bất đắc dĩ hắn chỉ có thể buông tha ý định quay về hàng rào, chờ ngày mai sẽ thử lần nữa, xem có thể trở về hay không.
Bởi vì không thể trở lại, hắn chỉ có thể đi tới gần đó, xem có thể bắt được động vật nhỏ nào đó về làm đồ ăn đêm cho cậu bé.
Ban đêm, bọn họ không ăn thịt, là ăn trái cây.
Gần đó hình như không có động vật nhỏ nào.
Lục Thủy gặm trái cây, nhìn lên trên không trung, thời tiết ngày hôm nay rất tốt, rất trong lành.
"Đã chập tối rồi, chắc hẳn Mộ Tuyết đã đến nhà mới phải. Không tới, có phải là sẽ không chạy tới nữa?"
Lục Thủy hơi do dự.
Nhưng ở đây đúng là không có khí tức của Mộ Tuyết.
Tuy bây giờ Thiên Tỉnh vẫn tính là ổn định, nhưng Nghịch Tinh tất nhiên sẽ sinh ra.
Chuyện do người chứ tuyệt đối không phải là ý trời.
Hắn không xác định được Mộ Tuyết cuối cùng có thể lo lắng Thiên Tỉnh quá mức nguy hiểm, chạy tới cứu hắn và cha vợ của hắn hay không.
"Hi vọng vấn đề sẽ không quá lớn."
Lục Thủy ăn trái cây và tiếp tục đọc sách.
Suy nghĩ kỹ lại, hắn không nên bảo cha vợ ở lại, nhưng rõ ràng không ở lại không được.
Thật sự không được thì bảo Mộ Tuyết qua, âm thầm giải quyết vấn đề cũng được.
Bây giờ lại xem Mộ Tuyết tới trước, hay là Nghịch Tinh đời trước ra.
... ...
Mộ Tuyết và Nhã Lâm, Nhã Nguyệt đang đứng bên Đạm Nguyệt Hồ,.
Dì Đường đi theo xin lỗi không ngừng.
Vì sao?
Trộm cá bị bắt.
Thật ra cũng không tính là trộm cá bị nắm, ở trong kế hoạch của Mộ Tuyết, các nàng không ăn trộm cá, chỉ là làm cho cá tự nhảy lên.
Duyên phận đến, mang đi vài con cá cũng là chuyện rất bình thường đi?
Cho dù người quản lý Đạm Nguyệt Hồ có phát hiện ra, chắc hẳn cũng sẽ không nói gì.
Mà người chấp hành kế hoạch là Nhã Lâm.
Trẻ con chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Sau đó ở dưới hướng dẫn của Mộ Tuyết, thuận tiện cộng thêm một tia hỗn nguyên chi khí, lại bắt đầu kế hoạch tự nhiên có duyên với cá.
Mộ Tuyết bảo Nhã Lâm có ý muốn bắt cá, nhưng chỉ có cá có duyên tự mình nhảy lên mới dễ dàng mang về.
Cho nên Nhã Lâm đứng ở trên thuyền nhỏ, chờ đợi cá có duyên nhảy lên.
Nhã Lâm cảm thấy mình chơi với tiểu yêu quái rất tốt, những con cá này chắc chắn sẽ tới tìm nàng.
Trên thực tế điều này là không có khả năng, nhưng một tia hỗn nguyên chi khí của Mộ Tuyết lại có thể hóa mục nát thành thần kỳ, làm cho không có khả năng biến thành có khả năng.
Nhã Lâm đợi ở trên mặt hồ không lâu, lại có một con cá nhảy ra khỏi mặt nước, lao về phía Nhã Lâm.
Tất cả những điều này đều giống như Mộ Tuyết đã đoán trước, cũng tiến hành đặc biệt thuận lợi.
Điều duy nhất làm cho Mộ Tuyết không ngờ tới là thói quen chơi với tiểu yêu quái của Nhã Lâm.
Nhìn thấy có cá lao về phía nàng, nàng bị dọa trực tiếp nhảy xuống nước.
Sau đó theo bản năng phát động bộ pháp trong trận pháp.
Thiên Nữ Chân Kinh trực tiếp được vận chuyển.
Mộ Tuyết sửng sốt, Nhã Nguyệt cũng sửng sốt.
Mộ Tuyết sửng sốt là bởi vì tiêu rồi, một tia khí hỗn nguyên sẽ căn cứ theo Thiên Nữ Chân Kinh mà trực tiếp khuếch tán vào trong hồ.
Đến lúc đó sẽ không chỉ có một, hai con cá nhảy lên.
Nhã Nguyệt sửng sốt vì Nhã Lâm căn bản không biết bơi, sẽ chết chìm.
Sau đó hai chuyện cùng xảy ra.
Nhã Lâm chạy được vài bước đã chạy hết nổi, sau đó chìm.
Mà bởi vì Thiên Nữ Chân Kinh được vận chuyển, cá tôm như nước thủy triều lao về phía Nhã Lâm.
Thật may là Nhã Nguyệt ra tay đúng lúc, cứu Nhã Lâm trở về.
Nhưng khí tức đã bị lộ ra, cá tôm vẫn lao về phía Nhã Lâm.
Một con cá giống như đảo nhỏ cũng tự nguyện nhảy lên làm cá có duyên.
Điều này tất nhiên đã kinh động tới quản lý của Đạm Nguyệt Hồ.
Đánh thì không đánh, dù sao cũng là cá có duyên.
Nhưng đang êm đang đẹp chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhất định là có gì đó ngoài ý muốn.
Cuối cùng kết quả được định nghĩa là do công pháp hoặc thể chất đặc biệt của Nhã Lâm.
Sau đó chính là dì Đường xin lỗi.
Chuyện này còn kéo dài đến tối mới kết thúc.
Một đám cá tôm theo Nhã Lâm, sao có thể để cho Nhã Lâm ra khỏi Đạm Nguyệt Hồ được.
Sau đó ba người Mộ Tuyết tất nhiên thành ba đứa trẻ làm sai chuyện.
Dù sao Mộ Tuyết lớn nhất trong ba người nhưng cũng chỉ mới mười chín tuổi.
Có thể không phải là trẻ con sao?
"Hi vọng đừng tùy ý vận chuyển công pháp ở trên mặt hồ, như vậy sẽ mang tới phiền phức rất lớn cho chúng ta.
Ầm ĩ như thế xuống, không biết có bao nhiêu cá tôm chết thì thiếu nước.
Đây không phải là vấn đề tổn thất, mà đặc biệt ảnh hưởng tới sự yên tĩnh bên ngoài Đạm Nguyệt Hồ." Người quản lý nào đó nói.
"Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tổn thất bao nhiêu, chúng ta bằng lòng bồi thường." Dì Đường khẽ nói.
Dù sao cũng là con gái nàng gây họa, nên xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi.
Người của Đạm Nguyệt Hồ cũng không cố ý gây khó dễ.
"Chuyện đó thì thôi, nhưng các ngươi mang cá tôm đi, còn có mấy con không sống cũng có thể mang đi luôn.
Hi vọng đừng có lần sau nữa.
Muốn cá thì có thể nói với chúng ta một tiếng.
Chúng ta có thể cho." Người quản lý nào đó nói.
Hắn dám đánh cược, mục đích ban đầu của những người này tuyệt đối là bắt cá.
Nhưng động tĩnh này cũng quá lớn đi.
Nhất là tất cả đều tự nguyện nhảy lên.
Bọn họ muốn trách cũng khó.
Dù sao cũng làm trẻ con người ta sợ.
Luôn miệng kêu tiểu yêu quái đang cắn nàng.
Sau khi xử lý xong tất cả, người quản lý liền rời đi.
Dì Đường thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía đám người Mộ Tuyết.
Ba người cúi đầu không nói gì.
Dì Đường lần đầu tiên phát hiện Mộ Tuyết cũng cảm thấy mình làm sai chuyện.
Từ trước đến nay nàng chưa từng thấy. Khi ở Mộ gia, Mộ Tuyết chưa bao giờ biến sắc.
Dường như tất cả chuyện đều không có cách nào làm cho nàng xúc động.
Từ hôn vẫn bình tĩnh, nói muốn viện của nàng cũng bình thường như vậy.
Nhưng hôm nay lại không có vẻ ung dung trước đó.
Mà có chút trẻ con.
"Ngày hôm nay không thể quay về, chỉ có thể chờ tới ngày mai.
Ta đã nói với trong nhà rồi." Dì Đường thở dài một tiếng nói.
Tuy nhiên không liên lạc được với phu quân, không biết hắn đang làm gì.
Đám người Mộ Tuyết cúi đầu không nói gì.
"Có không ít cá tôm còn sống, vậy để nuôi đi.
Nếu không chết rồi, ăn cũng không ngon." Dì Đường nói.
-----
Dịch: MB_Boss