"Nghịch Tinh chính vị?" Đau Răng Tiên Nhân nhìn tất cả những điều này, có chút chấn động.
Hắn không hiểu, nhưng hắn biết người này đang làm một chuyện mà từ xưa tới nay không ai có thể làm được.
Người này muốn đi trước tất cả mọi người.
Hắn hơi tò mò, không biết người này là ai.
Nhưng khả năng có thể biết được gần như là không có.
...
"Nghịch Tinh chính vị? Sao có thể như vậy được?" Ma Kiếm Trảm Đồ mới nhận được chút tin tức chủ động tràn ra từ trong vật do Tinh Ti Tiên Quân để lại.
Nghịch Tinh vào chính vị, người này không phải đang làm chuyện gì khác, mà đang làm một chuyện từ xưa tới nay không ai có thể làm được.
Hắn không biết cụ thể có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa rồi trong vật Tinh Ti để lại đã đột nhiên cộng hưởng với Nghịch Tinh.
Cho nên hắn nhận được một ít tin tức.
Tin tức liên quan tới Nghịch Tinh bây giờ.
Nhưng tin tức cho thấy Nghịch Tinh vào chính vị chỉ là một chuyện tồn tại trong lý luận.
Rất nhiều tồn tại bao gồm cả Đế Tôn đều từng nghĩ tới chuyện muốn Nghịch Tinh vào chính vị.
Nhưng không ai thành công.
Thậm chí ngay cả năng lực thử cũng không có.
Nhưng người này lại đang làm.
"Sao thời đại này lại có thể có tồn tại đáng sợ như thế chứ?
Dựa theo tin tức của Tinh Ti Tiên Quân có thể thấy, muốn Nghịch Tinh vào chính vị phải được thiên địa chấp nhận.
Mà cần phải được Thiên Kiếp chấp nhận được.
Không ai có khả năng thành công, không ai có thể thành công được."
Ma Kiếm Trảm Đồ không tin.
Mà vào lúc này, Ma Kiếm Trảm Đồ nhìn thấy người kia đã càng lúc càng tới gần Nghịch Tinh.
Hào quang trên người hắn càng lúc càng chói mắt, chiếm khắp tinh không.
Nghịch Tinh ở trước mặt hắn cũng có vẻ ảm đạm không có ánh sáng.
Nó bắt đầu bước vào chính vị.
Ma Kiếm Trảm Đồ không có cách nào nhìn thẳng, hắn không thể không cúi đầu.
Lúc này khí tức hủy diệt giống như gió bão thổi tới không ngừng, nó dường như đang giãy giụa, muốn thoát khỏi hào quang chói mắt kia.
Không ngờ Lục Thủy đã đi tới trước ngôi sao màu đỏ.
Hắn giơ tay đẩy nhẹ về phía trước, đẩy Nghịch Tinh rời đi.
Tốc độ đẩy là do Nghịch Tinh quyết định, nếu Nghịch Tinh trầm luân, như vậy Lục Thủy lại đẩy không nổi.
Ít nhất với thực lực của hắn bây giờ sẽ đẩy không nổi.
Cho nên thân là Nghịch Tinh, A Mãn phải duy trì tỉnh táo.
Bằng không tất cả sẽ thất bại trong gang tấc.
Theo Nghịch Tinh đẩy mạnh, trên thân Lục Thủy bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Vết thương đang không ngừng tăng thêm.
Nhưng còn trong phạm vi Lục Thủy chịu được.
Chỉ là sau khi đẩy được một chút, Lục Thủy đột nhiên đẩy nhẹ hơn.
"Không chịu nổi sao?" Trong lòng Lục Thủy khẽ thở dài.
Lúc này Lục Thủy cảm giác được Nghịch Tinh có xu thế tơi xuống, nếu để cho Nghịch Tinh rơi, có nghĩa là sẽ thất bại.
Chỉ là lúc Nghịch Tinh vừa xuất hiện xu thế rơi xuống, giữa Nghịch Tinh xuất hiện một tia sáng.
Một tia sáng có phần không hợp với Nghịch Tinh.
Là một tia sáng chói mắt.
Ánh sáng này vừa xuất hiện, Nghịch Tinh đã khôi phục sự ổn định, lại bị Lục Thủy đẩy đi.
Lúc này Lục Thủy thấy một vài hình ảnh trong ánh sáng kia.
Nhìn thấy A Mãn nhặt được một cậu bé với đôi mắt to ở trong một cái hố lớn. Khi cậu bé này mở mắt, liền nhìn về phía A Mãn và mỉm cười, rất ngây thơ.
Nhìn thấy A Mãn không chê cậu bé bẩn, đặc biệt rửa sạch đôi bàn tay bẩn thỉu, mỗi lần định chạm vào cậu bé lại hết lau tới rửa.
Nhìn thấy A Mãn vì để cho cậu bé được mặc quần áo sạch sẽ mà lấy hết tất cả tích góp của mình để đổi lấy một bộ quần áo sạch sẽ.
Nhìn thấy A Mãn dẫn theo cậu bé với vẻ mặt cao hứng.
Nhìn thấy cậu bé vẫn luôn đi theo bên cạnh A Mãn với vẻ mặt vui cười.
Còn nhìn thấy A Mãn quạt mát, đuổi muỗi chỉ để cho cậu bé được ngủ yên.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy cậu bé chủ động nắm tay A Mãn với vẻ mặt hài lòng.
Cậu bé tươi cười giống như một ánh sáng, vô cùng chói mắt.
Trong phút chốc ánh sáng này chiếu sáng cả Nghịch Tinh.
Lục Thủy nhìn tất cả những điều này, hắn hiểu rõ, điều thật sự làm cho A Mãn duy trì được sự tỉnh táo chính là mấy ngày sống chung với cậu bé.
Đây là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cả đời hắn.
Là điều giúp hắn chống đỡ tất cả.
"Kiên trì một lát nữa, cũng sắp thành công rồi." Lục Thủy đi từng bước về phía trước, đẩy dần Nghịch Tinh rời đi.
...
Theo Nghịch Tinh di chuyển, A Mãn cũng phải chịu đau đớn ất lớn.
Đau đớn này làm cho hắn không thể không ngã xuống đất, không có cách nào đứng thẳng được.
Lúc này hắn có thể biết rõ, ý thức của hắn đều sẽ mất.
Mà khi ý thức hắn gần biến mất, bên cạnh hắn xuất hiện một ánh sáng.
Ánh sáng này làm A Mãn nhìn thấy chuyện cũ, nhìn thấy cậu bé, hắn nhìn thấy cậu bé đang nói với hắn:
"Ngươi tên gì vậy?"
"Ta gọi ngươi là đại thúc có được không?"
"Đại thúc, ta thích bộ quần áo này."
"Đại thúc ăn trước xong, ta sẽ ăn. Đại thúc không đói bụng, ta sẽ chờ tới lúc đại thúc đói, chúng ta sẽ cùng ăn."
"Đại thúc ta làm việc giúp đại thúc. Ta cũng có thể giúp đại thúc."
"Đại thúc, ta thấy người ta có trẻ con đều dắt tay trẻ con, đại thúc dắt tay ta được không?"
"Không bẩn. Đại thúc hoàn toàn không bẩn, ta muốn ngủ cùng đại thúc."
"Đại thúc, ngủ ở phía trên có cảm giác gì vậy? Vậy ngày mai ta cũng có thể ngủ sao?"
"Ta mới không cần rời khỏi đại thúc, ta thích đại thúc."
Từng cảnh tượng, từng câu nói trực tiếp vang lên trong đầu A Mãn, bóng tối đang bị ánh sáng này đẩy lùi.
A Mãn mở mắt, hắn ngồi dậy.
"Không, không thể ngã xuống, không, không chịu được cũng phải chịu."
A Mãn nhìn cậu bé đã hóa thành hạt châu từ lâu, hắn nắm thật chặt hạt châu đang phát sáng.
Hắn có thể cảm giác được sự tồn tại của cậu bé.
"Ta… ta có thể làm được."
Trong phút chốc, ánh sáng ở trên thân A Mãn bạo phát, khí tức hắc ám đang bị ánh sáng đồng hóa.
Mà khi ánh sáng này xuất hiện, Lục Thủy cũng phát hiện ra.
Hắn cảm giác được sức cản của ngôi sao màu đỏ nhỏ nhất.
Mượn sự khác thường trong chớp mắt đó, Lục Thủy trực tiếp đẩy ngôi sao màu đỏ vào vị trí hắn muốn.
Giờ phút này, tất cả ngôi sao màu đỏ đều đang cộng hưởng.
Dường như muốn căn cứ theo quỹ tích của trời đất để bắt đầu vận chuyển.
Lúc này Lục Thủy vẽ ra một trận văn, sau đó trận văn này bay về phía ngôi sao màu đỏ.
Oong!
Khi trận văn tiếp xúc với ngôi sao màu đỏ, một tiếng nổ vô hình vang lên.
Trời đất thoáng dừng lại.
Cả Độ Thiên Lĩnh đột nhiên yên tĩnh không tiếng động.
Trận gió bão hủy diệt biến mất, các tiếng động được loại trừ, giống như âm thanh trực tiếp bị cướp khỏi thế giới.
Lúc này, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn về phía trên không trung.
Đây là hành động theo bản năng, dường như muốn biết sắp xảy ra chuyện lớn gì vậy.
-----
Dịch: MB_Boss