Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 352 - Chương 352: Đã Sớm Là Vợ Chồng

Chương 352: Đã Sớm Là Vợ Chồng Chương 352: Đã Sớm Là Vợ Chồng

Từ trong cơn sóng lớn này, Lục Thủy nghe được một câu:

“Xin mời, xin mời đồng ý đối thoại với ta.”

Sau đó, giọng nói biến mất, giống như là đối phương kích động lâu như vậy chỉ để truyền đi một câu nói này.

Bởi vì không tìm thấy Mộ Tuyết, cho nên truyền đến trên thân những người khác.

Tại sao có Lục Thủy?

Lục Thủy cảm thấy, có thể là vì hắn là người đứng cuối cùng.

Khởi Nguyên Thạch không còn cách nào mới lựa chọn hắn.

Dưới tình huống bình thường, người khác sẽ nghe không hiểu, nhưng Lục Thủy không bình thường.

Hết lần này tới lần khác đều có thể nghe hiểu.

Lục Thủy không biết là do vận khí mình kém, hay là do vận khí của chủ nhân giọng nói này tốt.

Sau khi lực lượng này khuếch tán đi, trên thân Lục Thủy liền xuất hiện một đạo quang mang.

Đây không có nghĩa là thiên phú của Lục Thủy được công nhận, mà là vì phía sau hắn không còn ai.

Khởi Nguyên Thạch không còn lựa chọn nào khác.

Ánh sáng trên người Lục Thủy lúc này rất là lóa mắt.

Từng người của Mộ gia đều nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.

Bọn họ đại bộ phận là kinh ngạc, không thể nào hiểu được.

Chỉ có một số nhỏ cảm thấy phẫn nộ, rằng người Lục gia quá phận, lại nhúng chàm cơ duyên của Mộ gia.

Lục Thủy rất bất đắc dĩ, nếu không phải hắn xác định mình là do chính cha mẹ thân sinh ra, thì hắn cũng sẽ hoài nghi có phải mình là con rơi được cha nhặt từ Mộ gia về hay không.

Dù sao thì Khởi Nguyên Thạch bình thường sẽ chỉ có tác dụng đối với người Mộ gia.

Hơn nữa mẹ hắn có vẻ như sẽ không tiếp tục sinh con.

Lấy trình độ ân ái giữa cha và mẹ hắn, không có thai thêm nữa quả thật đúng là không bình thường.

Nghĩ theo hướng này, hắn có lẽ cũng thật sự không phải do mẹ hắn sinh.

Được rồi, đây là điều không thể nào, trên thực tế, hắn đúng là do cha hắn cùng mẹ hắn sinh ra.

Hắn hoàn toàn không cần lo lắng mình là con rơi được nhặt về.

Cho nên hắn cuối cùng là có em gái hay không?

Nghĩ tới đây, Lục Thủy cảm giác mình đã bắt được đầu mối gì đó, chỉ là trong lúc nhất thời lại không thể làm rõ.

Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, bởi vì hắn còn phải xử lí tình huống hiện tại, người Mộ gia vẫn còn đang theo dõi hắn đấy.

Mộ Tuyết có chút bất đắc dĩ, nàng đã nhìn ra, Lục Thủy chẳng qua chỉ là trùng hợp bị Khởi Nguyên Thạch chọn trúng.

Chỉ cần Lục Thủy đổi vị trí với người khác, thì người phát sáng sẽ không còn là Lục Thủy.

Mộ Uyên kinh ngạc, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Lục Thủy trước mặt này không phải là Thiếu gia Lục gia.

Khởi Nguyên Thạch mặc dù chỉ có tác dụng đối với Mộ gia, nhưng đó là tình huống bình thường.

Nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn không bình thường.

Khởi Nguyên Thạch giống như đang cố ý đi tìm người.

Ngay từ đầu có lẽ là tìm Mộ Tuyết, sau đó phát hiện tìm nhầm người.

Cuối cùng lại tìm được Lục Thủy.

Khả năng duy nhất là trên người Mộ Tuyết có khí tức của Lục Thủy, dẫn đến tìm sai Mộ Tuyết.

Cho nên, hai người này thật sự giống như Mộ Trạch nói.

Đã sớm là vợ chồng?

Đương nhiên, Mộ Uyên không phải loại người cứng nhắc, tình cảm giữa Mộ Tuyết và Lục Thủy tốt, đây là điều tất cả mọi người đều mong muốn nhìn thấy.

Chuyện bây giờ cần để ý là, Lục Thủy ngoài ý muốn bị chọn trúng.

Chuyện ngoài ý muốn này có khả năng là rất quan trọng đối với Khởi Nguyên Thạch.

Nhưng vạn nhất gặp nguy hiểm thì sao, Mộ gia không chịu nổi loại phong hiểm này.

Cuối cùng, trong khi tất cả mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên, Mộ Uyên mở miệng:

“Đây là cơ hội thiên tuyển ngàn năm khó gặp ở Khởi Nguyên Thạch, không cần biết là người Mộ gia hay người họ khác, đều có khả năng được chọn lựa.

Không nghĩ tới người cuối cùng được chọn lại là Lục hiền chất.

Xem ra Lục hiền chất rất được trời ưu ái cho cơ duyên.”

Mộ Uyên dừng lại, nhìn Lục Thủy trịnh trọng nói:

“Không biết Lục hiền chất có hứng thú với cơ duyên này hay không? Nếu không ghét bỏ, vậy Mộ gia đương nhiên sẽ hoan nghênh hiền chất lưu lại lĩnh hội cơ duyên.”

Lời nói của Mộ Uyên chính là để giải thích với tất cả mọi người ở đây, cũng là cho Lục Thủy lựa chọn.

Đương nhiên, nếu Lục Thủy thật sự định lưu lại, thì hắn sẽ đi theo.

Không vì gì khác, chỉ là vì an nguy của đối phương.

Nếu như Lục Thủy không có việc gì, thì sẽ có cơ hội lĩnh ngộ.

Lục gia sẽ không hưởng lợi không trả, còn Mộ gia, chỗ tốt lấy được sẽ chỉ càng nhiều hơn.

Nếu như Lục thủy không đạt được bất kỳ vật gì, thì cũng coi như đã lưu lại được một ấn tượng cực tốt trong mắt Lục gia.

Tuyệt đối không lỗ.

Nghe Mộ Uyên giải thích, từng người một từ kinh ngạc chuyển thành thất vọng.

Loại cơ hội tốt thế này mà bọn họ lại không nhặt được, đã thế còn tiện nghi cho người ngoài.

Không cam tâm.

Nghe được câu hỏi của Mộ Uyên, Lục Thủy vốn định mở miệng đáp.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Khởi Nguyên Thạch lại một lần nữa chấn động.

Sau đó lại là một trận thăm dò lực lượng.

Mộ Tuyết bất đắc dĩ, cái Khởi Nguyên Thạch này là chuyện gì thế?

Lục Thủy cũng ngẩn ra, đây là muốn nói thêm câu thứ hai với hắn sao?

Nhưng hắn không thể nhận thêm được nữa, hai lần đều là hắn, như vậy không bình thường.

Cũng may Mộ Tuyết cũng nghĩ giống vậy.

Nàng trực tiếp vận dụng sức mạnh, tạo ra một cơn gió lớn.

Việc này khiến cho vị trí của Lục Thủy thay đổi.

Những người khác cũng bị ép lui về sau một khoảng.

Cuối cùng, thăm dò lực lượng kết thúc, trên thân một người ngã trên mặt đất đột nhiên phát ra một vệt ánh sáng.

Tất cả mọi người đều nhìn sang, phát hiện đó là một nam nhân trẻ tuổi.

Trên mặt hắn mang theo vẻ vui mừng.

“Quái, vì sao lại là người họ khác?” Có người đột nhiên thét lên.

Người phát ra ánh sáng lần này là một người đoạn thời gian trước vừa mới ở rể.

Những người khác đều nổi nóng, Khởi Nguyên Thạch của Mộ gia tại sao lại chỉ toàn chiếu cố ngoại nhân như vậy?

Thật ra Mộ Uyên cũng sững sờ, cái này hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của hắn.

Lúc này, đột nhiên có người nhỏ giọng nói:

“Ta hình như phát hiện ra cái gì rồi, các ngươi có nhận thấy hay không, Lục Thiếu gia và người ở rể kia có phải đều đứng ở phía sau cùng?”

“Ngươi đừng nói với ta, cơ hội thiên tuyển không tìm được người, cho nên trực tiếp chạy đến người cuối cùng?”

“Ta không tin.”

“Ta cũng không tin.”

Lục Thủy thở dài trong lòng, chân tướng thường thường đều giản dị tự nhiên như vậy đó.

Nhưng hắn rất tò mò không biết câu thứ hai đối phương nói sẽ là cái gì, hay là bởi vì không tìm được người muốn tìm, cho nên sẽ lặp lại câu trước đó?

Lục Thủy cảm thấy cái này rất có khả năng.

Nhưng hiện tại hắn cần trả lời lại Mộ Uyên đã.

Chỉ là bây giờ có quá nhiều người, tràng diện lại loạn, phải đợi thêm một lúc nữa.

Mà Mộ Uyên tự nhiên cũng biết bây giờ phải hoàn thành cơ duyên tế tổ trước.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment