Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 37 - Chương 37: Băng Phượng

Chương 37: Băng Phượng Chương 37: Băng Phượng

Lúc này Lục Thủy ngừng đọc sách, tối hôm qua thật sự rất mệt mỏi, ăn không ít này nọ.

Ăn đến nỗi hắn nuốt không trôi nữa.

Không chỉ như vậy, hiện giờ trong cơ thể của hắn đã có bốn loại sức mạnh thuộc tính Hỏa, Thổ, m Dương.

Nếu như trong vòng bốn năm ngày không bị tự mình tiêu hóa, thì sẽ được Hữu Vi Pháp tiêu hóa, đến lúc đó có khả năng thăng lên Tam giai.

Vận khí quả thật không tệ.

Tuy rằng trong mắt Chân Võ và Chân Linh đã mất đi sắc thái, nhưng mà bọn họ cũng được lợi không ít.

Có điều bọn họ cũng ăn không vô nữa.

“Đã yên tĩnh rồi, xem ra là không có vấn đề gì.” Im lặng tự lên tiếng, rồi Lục Thủy liền cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Chỉ là xem một lúc, Lục Thủy mở miệng nói:

“Đem thứ chất đống ở bên kia ném vào trong Phong Sương Hà.”

Chân Võ và Chân Linh hơi nghi hoặc một chút, ném vào trong con sông?

Sẽ không gây ra ô nhiễm sao?

Nhưng bọn họ quen động thủ, đã ném đồ ăn còn thừa lại của đêm qua vào Phong Sương Hà rồi.

Ở chỗ sâu nhìn thấy tất cả, khoé mắt Khô Thụ lão nhân giật mấy cái, nếu như bị Tam Trưởng lão phát hiện Lục thiếu gia ném rác vào trong lòng sông, hắn không tức chết sao được.

Tộc trưởng đều phải đem roi đến.

Cuối cùng Khô Thụ lão nhân khẽ thở dài một tiếng:

“Mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng may đều là đống xương bình thường, chẳng mấy chốc Phong Sương Hà sẽ hòa tan hết.”

Hàn khí của Phong Sương Hà cực kỳ đặc thù, nó có thể khiến người ta đóng băng, cũng có thể làm tan vật chất.

Sau đó Khô Thụ lão nhân bắt đầu chờ thời gian, đợi đến chạng vạng tối hắn bắt đầu đưa bảo vật ra.

Món thứ nhất hắn muốn đưa, là một món pháp bảo.

Tên là vòng tay Dương Viêm.

Pháp bảo này chính là Tam trưởng lão tự mình luyện chế, sử dụng vật liệu chính là hài cốt Dương Viêm Hoả Ngư mấy ngàn năm khó gặp của Phong Sương Hà.

Nghe nói con Dương Viêm Hỏa Ngư này đã đến tuổi thọ cực hạn, tự nguyện chết trên Điếu Ngư Đài, này mới khiến Tam trưởng lão may mắn có được.

Đáng tiếc là, nó là một con cá độc thân, nếu không phải vậy... nếu không phải vậy, nó cũng sẽ không chạy đến Điếu Ngư Đài chờ chết.

"Hài cốt của Dương Viêm Hỏa Ngư trân quý biết bao, chỉ cần thiếu gia nhận được vòng tay, chống cự mấy ngày tới cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa vòng tay này còn là pháp bảo có thể kích hoạt công kích đặc thù, có thể phóng thích Chí Dương Tiên Hỏa của bậc cao nhất trong Nhị giai, thiếu gia thân ở trong Phong Sương Hà chắc chắn sẽ rất khát vọng nó.”

Khô Thụ lão nhân tràn đầy tự tin, nhưng mà để thiếu gia có thể biết tác dụng của pháp bảo này, hắn cần để lại một cái ấn ký làm bản diễn giải.

Lục Thủy đang đọc sách, vẫn luôn đang đọc sách.

Chân Võ và Chân Linh thì thường xuyên chú ý Phong Sương Hà, chỉ sợ xuất hiện đồ vật mới.

Thẳng đến xế chiều, không có thứ gì xuất hiện nữa, điều này khiến tinh thần Chân Võ và Chân Linh được thư giãn không ít.

Lúc chạng vạng tối, Lục Thủy khép Thiên Địa Trận Văn lại, đọc sách cả một ngày rồi, cần cho mắt nghỉ ngơi một chút.

Dù sao ban đêm hắn không có ý định ngủ ở đây, bờ sông Phong Sương Hà đã xem như là nơi cực hàn, lúc này bọn họ đang chống đỡ khí tức cực hàn, nên không thể ngủ.

Ngủ là một vấn đề rất nguy hiểm.

Cho nên ở kiếp trước hắn vừa té xỉu là được mang ra ngoài ngay lập tức, bởi vì thật sự có thể sẽ chết ở trong đó.

Nhưng vào lúc này, bờ sông đột nhiên bay tới một vật.

Lục Thủy nhìn sang, phát hiện là một cái vòng tay.

Chân Võ và Chân Linh cũng nhìn thấy.

“Đây là một món pháp bảo? Pháp bảo có thể trôi nổi trong Phong Sương Hà, nhìn kiểu gì đều thấy không hề đơn giản.” Chân Võ nói ra.

Chân Linh cũng gật đầu:

“Vòng tay này có ánh lửa như ẩn như hiện, có lẽ là pháp bảo có thể xua cái lạnh.”

Nói xong hai người nhìn về phía Lục Thủy, xem thiếu gia của bọn họ có thái độ gì.

Nhưng mà Lục Thủy không nói câu nào, làm bọn họ hơi nghi hoặc.

Cuối cùng Chân Võ hỏi:

“Thiếu gia cần không?”

Chỉ cần Lục Thủy nói cần, bọn họ có thể động thủ vớt lên ngay.

Lục Thủy nhìn pháp bảo ở phía trước Điếu Ngư Đài, cuối cùng lắc đầu nói:

“Pháp bảo bình thường mà thôi, nếu cần, đến nhà kho là có một nắm lớn.”

Chân Võ và Chân Linh không trả lời được một câu, thiếu gia nói rất đúng có đạo lý, bọn họ không cách nào phản bác.

Đây chính là nội tình của thiếu gia Lục gia.

Khô Thụ lão nhân: “...”

Hắn thêm ý thức cho pháp bảo, vì vậy hắn có thể nghe được tiếng nói của nhóm người Lục Thủy.

Thế nhưng thà rằng không nghe.

Lúc đầu hắn cho rằng đại thiếu gia không kiên trì nổi nên không có cách nào vớt pháp bảo lên, thế mà hóa ra là coi thường.

Nhưng có một việc coi như an ủi người ta, đó chính là trạng thái thiếu gia không tệ.

Cuối cùng Khô Thụ lão nhân để mặc vòng tay Viêm Dương trôi giạt, nếu thiếu gia chướng mắt, vậy thì đổi một cái khác.

Lần này là hắn sai lầm, dù sao Lục thiếu gia của bọn hắn không phải là một người chủ thiếu tiền, phải dùng thứ lợi hại hơn để đả động hắn.

Lục Thủy thờ ơ nhìn pháp bảo biến mất.

Hắn sẽ không muốn bất cứ đồ vật gì bên trong Phong Sương Hà, mặc kệ là đồ vật bay ra từ Phong Sương Hà, hay là có người cố tình đưa tới, đối với hắn mà nói đều như nhau thôi.

Kỳ ngộ là thứ có đôi khi sẽ nằm ngoài dự đoán.

Phong Sương Hà có thuộc tính vô cùng huyền bí, nhất là có thể kích khởi kỳ ngộ.

Vòng tay thoạt nhìn bình thường, nhưng bên trong nó có thể ẩn giấu không gian, không gian này có thể là một bên thế giới cũng không chừng.

Sai lầm hơn nữa là sẽ có linh vật cổ xưa ẩn náu, mà những thứ ấy dễ hô ứng với thứ nằm dưới đáy Phong Sương Hà.

Tóm lại, không trộm không cướp, không tham lam.

Coi nhẹ vật chết, vật sống có thể ăn thì ăn.

Chân Võ và Chân Linh cũng không thèm để ý, một món pháp bảo gì đó đều chẳng đáng so với sự chấn động của tối hôm qua.

—— ——

Đêm khuya.

Khô Thụ lão nhân cảm thấy là lúc đưa món đồ thứ hai, món đồ lần này tuyệt đối là trân bảo hiếm thế.

Cho dù Lục Thủy thân là đại thiếu gia Lục gia, cũng không có khả năng tùy tiện lấy món đồ này.

“Lần này ta xem ngươi còn không động tâm.”

Khô Thụ lão nhân lòng tin tràn đầy, chờ xem dáng vẻ kinh ngạc kêu lên của Lục Thủy.

Lục Thủy vốn đang đọc sách, bỗng nhiên nghe được một chút âm thanh, âm thanh ấy như ẩn như hiện, tựa như phượng gáy.

Sau đó âm thanh này lập tức rõ ràng hơn.

Chân Võ và Chân Linh cũng đã nhận ra.

Tiếp theo bọn họ nhìn phía trên dòng sông, không bao lâu sau bọn họ liền thấy, là một quả trứng, một quả trứng trắng muốt bốc lên hàn khí.

“Đây là, trứng Phượng Hoàng?” Chân Linh không quá tin tưởng.

Chân Võ cũng kinh ngạc, sau đó gật đầu:

“Đúng vậy, trên vỏ trứng này có hình phượng như ẩn như hiện, đây hẳn là một quả trứng Băng Phượng sắp nở.”

Chân Võ và Chân Linh không thể nào hiểu được, lần này rốt cuộc Phong Sương Hà xảy ra chuyện gì vậy?

Vì sao lại liên tục xuất hiện này nọ?

Nhưng mà bọn họ lập tức nhíu mày, trứng Phượng Hoàng này có phải là sắp kết thúc rồi không?

Dù sao thiếu gia bọn họ chỉ biết ăn.

Lục Thủy cũng nhìn trứng Phượng Hoàng, hắn có chút kinh ngạc.

“Hàn Nguyên Băng Phượng? Quả thật rất hiếm thấy, trước kia Mộ Tuyết đã từng nuôi một con, đem nướng rất khó chín.” Lục Thủy âm thầm nhớ lại.

Hắn nhớ rõ lúc đó con Băng Phượng kia là của vườn linh thú Lục gia, là mẹ hắn tặng riêng cho Mộ Tuyết.

Con Băng Phượng đó được Mộ Tuyết nuôi rất tốt, trắng trắng mập mập, toàn thân đều là thịt.

Có một ngày hắn nhàn rỗi nhàm chán, thừa dịp Mộ Tuyết bế quan, hắn bắt con Băng Phượng kia nướng lên.

Nướng hơn mười ngày, mắt thấy sắp bắt đầu chín, thì Mộ Tuyết xuất quan.

Sau đó hai người đã đánh nhau rất lâu.

Về sau nữa, hắn đã không thấy con Băng Phượng kia nữa, nghe nói nó bận giảm cân.

Lục Thủy cảm thấy hơi tiếc, một con chim ú ngon lành, lại lãng phí như vậy.

Lấy lại tinh thần, Lục Thủy xem xét trứng chim này một lát, cuối cùng lắc đầu lựa chọn coi nhẹ.

Chân Võ không hiểu:

“Thiếu gia, không cần sao?”

Đây chính là Băng Phượng đó, Lục gia cũng không có đâu?

Lục Thủy lắc đầu:

“Đã thành hình, không thể chiên trứng được, cần để làm gì?”

Chân Võ, Chân Linh: “...”

Khô Thụ lão nhân: “...”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment