Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 375 - Chương 375: Kinh Ngạc

Chương 375: Kinh Ngạc Chương 375: Kinh Ngạc

Ầm !!!

Hai luồng sức mạnh cường đại trực tiếp va vào nhau.

Sức mạnh của Vĩ Thích thì như sóng biển đổ tới, sức mạnh của Thạch Minh thì lại không ngừng được gia tăng, giống như tám hướng đều trở thành Thu Vụ chi ý.

“Chuyện này, sao có thể?” Thấy cảnh này, Thu Diệp Phong kích động đứng lên.

Hắn chưa từng thấy qua Thu Vụ chi ý như thế này bao giờ.

Đây là dạng Thu Vụ chi ý gì?

Ầm một tiếng, Thạch Minh và Vĩ Thích đều bị sức mạnh làm bắn ra.

Thạch Minh bị bật lùi về phía sau một khoảng, hắn đứng ở nơi đó, quanh thân sương mù trải rộng.

Vĩ Thích thì chịu một chút thương tích, nhưng với hắn mà nói đây không phải là vấn đề, hắn trước tiên lựa chọn tiếp tục công kích.

Thạch Minh quá khiến người ta giật mình.

Người này có chỗ nào giống với Thạch Minh gầy yếu trước kia, chỗ nào giống với người chỉ dựa vào thể chất đặc thù của mình khiến cho người khác không thể không tránh xa.

Thạch Minh này không phải kẻ yếu, mà là cường giả chân chính.

Mạnh đến khiến cho da đầu hắn run lên.

Hắn nhất định phải nhân lúc còn có thể đứng được mà làm cho xong việc, đánh bại Thạch Minh.

Vĩ Thích xông lên, Thạch Minh vốn định ngưng tụ sương mù thành kiếm một lần nữa, nhưng không biết vì sao, hắn cảm nhận được có cái gì đó đang kêu gọi mình, là một loại công minh.

Giống như ở đầu bên kia ngọn núi, có một thanh kiếm đang đợi hắn, đang kêu gọi hắn, thỉnh cầu hắn cho nó xuất chiến.

Thạch Minh không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết bên kia chính là nơi có truyền thừa của Thu Vụ chi ý.

Thạch Minh không hề do dự, bởi vì hắn cảm thấy thanh kiếm kia rất hợp với hắn.

Hắn vươn tay, nhẹ giọng nói:

“Tới.”

Một khắc sau, một cỗ thu ý phóng lên tận trời, trên ngọn núi, bên trong cung điện, một thanh kiếm cảm nhận được lời triệu hoán, cảm nhận được người thích hợp nhất với nó xuất hiện, lập tức động, vèo một tiếng, phá không bay đi.

Chỉ trong nháy mắt, kiếm đã nằm trong tay Thạch Minh.

Thanh kiếm này nhìn như được tạo thành từ sương mù, sau khi nắm chắc thanh kiếm này trong tay, Thạch Minh cảm nhận được sự hưng phấn của nó.

Giống như là đã phải chờ đợi vô số năm, cuối cùng cũng chờ được người thích hợp xuất hiện.

Xung quanh, Thu Vụ chi ý cũng cuộn trào.

Thạch Minh cầm kiếm chém xuống.

Rầm !!!

Thu vụ khuếch tán, vạn vật tàn lụi.

Xoạt, một kiếm này xuyên qua người Vĩ Thích.

Vĩ Thích bất chợt ngừng lại.

Khí tức trên người hắn lập tức nhanh chóng suy yếu, kiếm trong tay hắn vô lực rũ xuống, sau đó phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

Hắn, thua.

Thạch Minh cầm kiếm trong tay, vẫn bình yên đứng ở nơi đó.

Lúc này, trên sân đã không còn ồn ào nữa.

“Thu Vụ Kiếm, hắn thế mà nhận được sự công nhận của Thu Vụ Kiếm.

Đã bao nhiêu năm rồi?

Cung Thu Cảnh ta mặc dù có người lĩnh ngộ được Thu Vụ chi ý, đạt đến cảnh giới như đại dương mênh mông, cũng không được công nhận.

Vậy mà Thạch Minh hắn, lại làm được.”

Kim Trưởng lão cũng khó tin nhìn xem tất cả, Thạch Minh đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn, còn vượt xa hơn rất nhiều.

Ở xa xa, Hải Yến cũng sợ ngây người, trong lúc nhất thời, nàng không nói ra lời.

Có một Thu Vụ Kiếm trong tay, quyền hạn của Thạch Minh sẽ không kém hơn vị trí thủ tịch đại sư tỷ này của nàng chút nào.

Thậm chí còn tốt hơn.

Bởi vì đệ tử ngũ giai khá nhiều, nhưng đạt được công nhận của Thu Vụ Kiếm, ngoại trừ người sáng lập Thu Vụ chi ý, cho đến giờ chưa từng có người thứ hai.

Mà bây giờ, Thạch Minh đã trở thành người thứ hai.

Những người vây xem lại càng cảm thấy khó tin.

Bọn họ đều không thể hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Vừa mới đó là Thu Vụ chi ý sao?

Bọn họ đều không hiểu, nhưng bọn họ biết Thạch Minh rất lợi hại, lợi hại đến mức bọn họ không thể hiểu được.

Thiên Ngâm tự nhiên cũng sững sờ:

‘Thật là lợi hại, thiên phú của sư đệ Thạch Minh quả thật không giống mặt ngoài, thiên phú của hắn rất đặc biệt.’

Nàng vẫn luôn biết.

Sư đệ Thạch Minh trông coi nàng nhiều năm như vậy, không có chuyên tâm tu luyện, nhưng cảnh giới hoàn toàn không kém người khác chút nào.

Mặc dù so ra có lẽ kém hơn bọn người sư muội Hải Yến, nhưng đã hoàn toàn thuộc đẳng cấp cao.

Nhất là hắn còn không sử dụng bất kỳ loại linh dược gì.

Thạch Minh nhìn Vĩ Thích, bình tĩnh nói:

“Ta thắng.”

Vĩ Thích phun ra một ngụm máu tươi, sau đó gian nan ngẩng đầu nhìn Thạch Minh, nói:

“Ngươi, thắng.”

Nghe được câu này, Thạch Minh nhẹ nhàng thở ra, sư tỷ hắn cuối cùng không cần dọn đi nữa rồi, hắn vẫn có thể tiếp tục ở bên ngoài trông coi nàng như những năm trước đây.

Đếm ngược số thời gian còn lại, đợi sư tỷ tốt lên.

Lục Thủy nhìn xem tất cả, không nói gì thêm.

Hắn không nghĩ tới nơi này còn có một thanh Thu Vụ Kiếm, như này hắn sẽ không có bất kì hiềm nghi nào nữa.

‘Nhưng vừa rồi khi Thu Vụ Kiếm bay tới, hình như dưới mặt đất có thứ gì đó dâng lên.

Hẳn không phải là ảo giác, ừm, Mộ Tuyết cũng cảm giác được.’ Lục Thủy phát hiện Mộ Tuyết đang vận dụng Hỗn Nguyên chi khí.

Nàng đang kiểm tra tình huống phía dưới.

Khí tức vừa rồi xuất hiện không bình thường.

Lục Thủy thậm chí còn cảm nhận được khí tức của Chân Thần Duy Nhất.

Nhưng lại cảm thấy cái này không có khả năng lắm, nàng hẳn là đã bị Đại Trưởng lão ném vào Phong Sương Hà mới đúng.

Cũng không thể chạy đến đây chứ?

...

Sâu dưới lòng đất.

Cô bé tóc bảy màu đang đi trong cung điện.

“Nơi này thật kỳ quái, khắp nơi dường như bị bao quanh bởi một dòng nước kỳ lạ, bay cũng không bay được.” Cô bé tóc bảy màu bĩu môi.

Nàng không thể tùy tiện vận dụng sức mạnh, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi bộ.

“Trống không, còn đen như mực, so với Thần Vực của ta còn kém hơn nhiều.”

Cô bé tóc bảy màu vừa đi vừa so sánh nơi này với Thần Vực của nàng.

Nàng phát hiện hoàn cảnh nơi này thật là tệ.

Ngẩng đầu nhìn không thấy nước, cúi đầu nhìn không thấy biển, xung quanh cũng không có tôm cá bơi bơi, bên người cũng không có đồ chơi vờn quanh.

Còn may Thần Vực của nàng không phải là chỗ này.

Nghĩ như vậy, cô bé tóc bảy màu liền nghĩ, về sau có lẽ không nên nháo chuyện nữa, nhỡ đâu Thần Vực của mình cũng biến thành như thế này, có muốn khóc cũng không kịp.

Đi một hồi lâu, cô bé tóc bảy màu mới nhìn thấy ánh sáng.

“Ồ, chính là cái này, cảm giác thật kỳ quái, giống như bên trong có thần lực, không biết có nhiều hay không.”

Nghĩ như vậy, bước chân của cô bé tóc bảy màu liền nhanh hơn.

Xoạt, rầm!

Cô bé tóc bảy màu vấp chân trên bậc thang, ngã thẳng xuống dưới đất.

“...”

Không nói gì, cô bé tóc bảy màu bò lên, nàng đưa mắt nhìn bốn phía một chút, phát hiện không có ai xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không uy nghiêm Chân Thần của nàng sẽ bị tổn hại, như vậy không tốt.

Mà nàng là một thần thành thục, bị ngã sấp thì sẽ tự mình đứng lên.

Lúc còn ở Thần Vực vẫn luôn là như vậy.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment