Mà ngay lúc này, Mộ Tuyết khẽ nói:
“Nếu như có thể tỉnh lại từ bên trong những cảm xúc tiêu cực hỗn độn này, thì đối với các ngươi mà nói sẽ là kỳ ngộ ngàn năm có một.”
Chỉ là có rất ít người có thể tỉnh lại trong loại tình huống này.
Giống như một giấc mơ, trong mơ có thể tùy tâm tùy ý, nhưng lại xấu xí không chịu nổi.
Nếu chưa tìm thấy bản thân mình thì vẫn sẽ chưa tỉnh lại.
Sau đó Mộ Tuyết vỗ tay một cái.
Tiếng vỗ tay vừa dứt, tất cả những người lâm vào trong cảm xúc tiêu cực đều ngã xuống mặt đất.
Duy chỉ còn một số người của Thiên Nữ tông vẫn đang giãy dụa chống cự.
Đối với những người khác, không cần biết có thể tỉnh lại hay không, nàng đều không có ý định nhúng tay vào.
Nhiều lắm cũng chỉ là như mơ thấy một cơn ác mộng mà thôi.
Còn đối với người của Thiên Nữ tông, Mộ Tuyết muốn nhìn thấy các nàng tỉnh lại, nếu không cố được thì nàng sẽ đưa ra một vài dẫn đạo thích hợp.
Lúc này, Mộ Tuyết nhìn về phía trước, phía sâu trong khu vực tối đen có một vài đồ vật tương đối thú vị.
Nàng nhìn thấy một cô bé đang không ngừng chạy về chỗ này, mà hạch tâm của không gian này đang đuổi theo nàng.
Hạch tâm là một bóng người, là nữ.
‘Xem ra ở không gian đối diện có một nữ nhân bị giam cầm bên trong, nhưng hình như sắp chết thì phải?
Ừm, cũng có thể là nam.’
Khí tức tiêu cực không nhất định phải tương ứng với giới tính của đầu nguồn.
Có một vài người rõ ràng là nam, lại có một tâm tình thiếu nữ, chuyện này cũng rất phổ biến.
“Ưm.” Một tiếng nói khe khẽ đột nhiên vang lên.
Mộ Tuyết thu hồi ánh mắt, nhìn qua phía phát ra tiếng nói, phát hiện người đầu tiên sắp tỉnh lại, lại là Nam Trưởng lão.
‘Có lẽ đại khái là vì đã ở cùng Chưởng môn Thiên Nữ quá lâu đi.’ Mộ Tuyết suy đoán trong lòng.
Một vị Chưởng môn mà lại có thể một lòng một dạ quỳ xuống như vậy, cũng coi như là kỳ tài ngút trời đi.
Mà cũng có thể là do đã gánh vác trách nhiệm của Chưởng môn một thời gian dài, mặc dù năng lực kinh doanh không tốt lắm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi là đạt chuẩn, tốt xấu gì Thiên Nữ tông cũng là do nàng một tay kéo dài hơi tàn.
Sau đó Mộ Tuyết nghĩ đến Trà Trà, nàng đang nghĩ không biết nếu như Trà Trà phải tiếp nhận khí tức tiêu cực này thì sẽ như thế nào.
‘Ừm, đại khái sẽ trực tiếp ngã xuống đất nằm ngáy o o đi?’ Mộ Tuyết thầm cho ra một đáp án vô cùng vi diệu.
Nghĩ như vậy, Mộ Tuyết lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nàng phát hiện cô bé kia đang chạy tới chỗ mình.
Cô bé tóc bảy màu lúc này cuối cùng cũng đã cảm thấy mình sắp tới nơi.
Chẳng qua khi nàng xuyên qua được khu vực đen kịt kia, thì thứ nhìn thấy chính là một đám người ngã trên mặt đất, khuôn mặt của phần lớn bọn họ đều hiện lên vẻ thống khổ.
“Chỉ là một đám nhân loại bình thường?” Cô bé tóc bảy màu dừng lại.
Sau đó quay người.
Thân là Chân Thần thì phải có tôn nghiêm của Chân Thần, một đám người bình thường không có tư cách vì nàng giải quyết thứ bại hoại sau lưng.
Lúc quay đầu lại, cô bé tóc bảy màu cũng có chút khó chịu, phải dùng thần lực rồi, giờ nàng lại gây tai họa nữa, còn muốn ra ngoài sẽ rất khó.
Chỉ là khi nàng vừa mới định bay đi, thân thể lại đột nhiên bị khống chế, khi nàng nhìn lại mới phát hiện có một đạo tử khí quấn lấy thân thể nàng.
Tiếp đó, nàng cảm thấy đạo tử khí này đang kéo nàng đi, vèo một tiếng, nàng trực tiếp bị kém bay.
Thật giống lúc những người kia ném nàng đi.
Người kia tới rồi?
Xong, bị bắt trở về rồi, lại bị nhốt trong Thần Vực nữa rồi.
Suy nghĩ này vừa mới hiện lên, thân thể nàng lại đột nhiên dừng lại.
“Hình như chưa có bị bắt về?”
Cô bé tóc bảy màu hơi nghi hoặc.
Sau đó nàng mới kịp phản ứng, bắt đầu tản mát ra khí tức Chân Thần.
Nàng muốn nhìn xem là ai bắt nàng.
Rất nhanh sau đó nàng liền nhìn thấy một cô gái, cô gái này mang theo khăn che mặt, đang nhìn chằm chằm vào nàng.
“Nhân loại, ngươi có biết ngươi đang mạo phạm ai không?” Cô bé tóc bảy màu vẻ mặt uy nghiêm, giống như là tồn tại vô thượng.
Nàng nhìn Mộ Tuyết, phong thái như Thần Minh cao cao tại thượng, mà Mộ Tuyết chỉ là người bình thường.
Đúng vậy, người bắt cô bé tóc bảy màu, chính là Mộ Tuyết.
Khi vừa nhìn thấy cô bé này, Mộ Tuyết liền có suy đoán, mà nhìn cô bé giống như định chạy thoát, cho nên nàng chỉ có thể xuất thủ bắt lại.
Nàng còn phải giải quyết hạch tâm, hạch tâm rời đi không phải là điều nàng muốn nhìn thấy.
Nhưng khi cô bé tóc bảy màu này tản ra lực lượng, nàng phát hiện đệ tử Thiên Nữ tông chung quanh vốn đang thống khổ thế mà lại bắt đầu trấn tĩnh lại.
Thậm chí còn bắt đầu thức tỉnh.
Mà Nam Trưởng lão là người tỉnh lại nhanh nhất, nàng vốn đã gần tỉnh rồi.
Bắc Trưởng lão và Tố Nhiễm cũng tỉnh lại rất nhanh.
Sức mạnh Chân Thần sao? Mộ Tuyết hơi bất ngờ, sau đó nàng nhìn cô bé kia, mở miệng nói:
“Người ta mạo phạm tới chính là Chân Thần Duy Nhất sao?”
Nghe được lời nói của Mộ Tuyết, cô bé tóc bảy màu hơi sửng sốt, tên lại bị người khác nói ra như thế, việc nàng thích nhất là nói tên mình ra nay lại bị người khác giành mất.
Nhân loại đáng giận.
“Nhân loại, ngươi không có tư cách thành thần.” Cô bé tóc bảy màu từ trên cao nhìn xuống, nói.
Mộ Tuyết không nói gì, mà đưa tay nắm lấy mái tóc bảy màu của cô bé, cô bé kinh hãi, liền muốn quay người thoát đi.
Năng lực chạy trốn của nàng rất mạnh.
Chỉ là lần này nàng còn chưa kịp chạy, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhìn mình bị người ta tay không bắt lấy.
“Nhân loại, ngươi là đang khinh nhờn thần.” Cô bé tóc bảy màu tức giận nói.
Lúc này, mặt của nàng đang bị đối phương véo véo.
Vô cùng nhục nhã.
Mộ Tuyết véo véo má cô bé tóc bảy màu, cảm thán nói:
“Quả thực rất đáng yêu, tóc nhiều màu như vậy, mặc dù nhìn đẹp, nhưng trông cứ như mấy đứa bất lương vậy.”
“Nhân loại ngu xuẩn làm sao mà hiểu được chứ?” Cô bé tóc bảy màu nói.
Bên dưới đáy sông không có nhiều màu sắc, tóc nàng là nhiều màu nhất, sặc sỡ nhất, chói mắt nhất.
Rất nhiều tôm cá đều hâm mộ nàng.
“Ngươi ở bên dưới Phong Sương Hà sao?” Mộ Tuyết hỏi.
Nghe được câu hỏi của Mộ Tuyết, cô bé tóc bảy màu hơi sửng sốt, nói:
“Làm sao ngươi biết Thần Vực ở bên dưới Phong Sương Hà?”
“Nghe nói ngươi ngẩng đầu không thấy trời xanh, cúi đầu không thấy bãi cỏ.” Mộ Tuyết lại nói.
“Nói bậy, bây giờ ta có thể thường xuyên ra ngoài rồi, ngẩng đầu có thể trông thấy trời xanh, cúi đầu cũng có thể nhìn thấy bãi cỏ, thành thần sẽ không có thảm như vậy đâu.” Cô bé tóc bảy màu lập tức nói.
Trong mắt nàng còn có chút ủy khuất, cứ như là thần chức của mình bị giáng xuống vậy, đặc biệt khó chịu.
-----
Dịch: MB_Boss