Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 462 - Chương 462: Hỏi

Chương 462: Hỏi Chương 462: Hỏi

Một hồi lâu sau Lục Thủy vẽ xong tất cả các trận pháp, những trận pháp này hắn đều vẽ bằng sức mạnh thiên địa để có thể cộng minh với lỗ hổng ở biên giới.

Đương nhiên, muốn đi ra ngoài thì phải đi qua phía bên kia biên giới một chuyến.

Cần tìm tọa độ chính xác, sau đó lợi dụng trận pháp để đi ra.

“Thiếu gia, đã đặt ngọc thạch xong rồi.” Chân Võ Chân Linh chạy về tới bên cạnh Lục Thủy, nói.

Phần việc của Lục Thủy bên này cũng đã hoàn thành, chuyện cần làm còn lại chính là biết rõ mục đích của Minh Thổ là gì.

‘Hy vọng sẽ không mất quá nhiều thời gian của ta.’ Lục Thủy nghĩ trong lòng.

“Đi về xem xem bọn họ đã tra hỏi đến đâu rồi.” Lục Thủy nói.

Sau đó Lục Thủy liền đi về phía nhóm Sơ Vũ.

Chỉ là vừa mới đi qua liền nghe thấy tiếng nói:

“Thân là kiếm sĩ.

Máu như cương thiết, tâm như lưu ly.

Tung hoành trên hàng ngàn chiến trường, chưa một lần bại.

Tuy nhiên, dù chưa từng thua trận, nhưng lại cũng chưa từng thắng lợi.

Người này thường một thân một mình, đúc kiếm trên Kiếm Khâu.

Cho nên đời này không cần bất cứ ý nghĩa nào.

Thân này đã định là để tạp thành thanh kiếm vô hạn.

Sau này khi ngươi đánh nhau với người khác cứ nói như vậy, thêm chút khí thế vào, điều chỉnh cho đúng cảm xúc, cái này rất dễ khiến người khác xúc động, đặc biệt là con gái, khoảng hai ba lần là có thể thoát độc thân được rồi.

Ta đọc sách nhiều lắm, không lừa ngươi đâu.” Là giọng của Sơ Vũ.

“Ngươi lại ăn trộm câu này ở đâu thế?” Kiếm Lạc chất vấn.

“Đã là niên đại nào rồi, ngươi không lên mạng à?

Có muốn biết nguồn không, ta nói cho ngươi?” Sơ Vũ bình tĩnh đáp.

“Một tên độc thân dạy một tên độc thân cách thoát FA, thật là một tên dám dạy một tên dám học.

Đến lúc đó độc thân cả đời thì đừng hỏi tại sao.” Kiếm Lạc nói.

“Nhưng thứ ta dùng là Phương Thiên Kích, câu nói này có vẻ như không thích hợp với ta lắm.” Danh Dữ Trọng bối rối nói.

Hắn cũng cảm thấy câu nói này rất có khí thế.

“Vậy sau này đổi thành tu kiếm không phải là được rồi à? Tu kiếm rất đẹp trai.” Sơ Vũ nói.

“Thế nhưng dùng Phương Thiên Kích mạnh hơn, ta dùng kiếm không tốt lắm.” Danh Dữ Trọng nói.

“Mạnh hay không mạnh chỉ là chuyện nhất thời, còn đẹp trai hay không lại là chuyện cả đời.” Sơ Vũ nói.

“Có lý.” Danh Dữ Trọng đã bị thuyết phục.

Lục Thủy nghe vậy thì cảm thấy có chút sốc tinh thần, những người này làm sao lại phát triển thành như vậy rồi?

Thấy Lục Thủy đến, Sơ Vũ và những người khác liền tránh sang một bên.

Kiếm Khởi từ đầu đến cuối đều không nói câu nào, dù sao cũng chỉ có Sơ Vũ nói là chính.

Kiều Càn thật ra cũng cảm thấy rất lúng túng, dù sao bốn người bọn họ có vẻ như đều đang độc thân cả.

Sơ Vũ lại cứ nhất định phải đem loại vấn đề không đứng đắn này ra nói.

Nhưng cũng may là đã hỏi được thông tin đại khái.

Lục Thủy đi tới trước mặt cường giả của Minh Thổ, Danh Dữ Trọng, Chân Võ đi theo sau, lúc đến nơi thì lại lấy ra một cái ghế đặt xuống.

Lục Thủy ngồi xuống ghế, nhìn Danh Dữ Trọng nói:

“Hắn đã nói những gì rồi?”

Về vấn đề những người này còn độc thân hay không, hắn không thèm để ý.

Dù sao hắn cũng không phải độc thân.

Không chỉ không độc thân, hắn còn có một cô vợ xinh đẹp hiền lành, người gặp người yêu.

Những động vật độc thân này không thể nào hiểu được niềm hạnh phúc của hắn.

Cho nên bọn họ không có chung chủ đề để nói chuyện.

Danh Dữ Trọng nhìn Lục Thủy, trong lòng hơi nghi hoặc, hắn có chút không hiểu.

Không phải là vì đối phương mạnh đến mức khiến hắn phải run sợ, mà là quá yếu, yếu đến mức khiến hắn cảm thấy mình chỉ cần thổi một ngụm khí là có thể tiêu diệt được đối phương.

Nhìn qua thì tất cả mọi người ở đây đều mạnh hơn người này.

Nếu người đã đánh lén hắn, người đã giam giữ hắn đều là người trước mặt này, vậy hắn thật sự không hiểu nổi.

Là do nhân loại này thích ẩn giấu tu vi, hay là có nguyên do gì khác?

Nghe được câu hỏi của Lục Thủy, Sơ Vũ lập tức báo cáo lại.

Về tình huống của nơi này, cũng như về mục đích của đối phương.

Nghe Sơ Vũ nói xong, Lục Thủy phát hiện tuy rằng những người này nói toàn mấy chuyện không đứng đắn, nhưng làm việc vẫn rất được

“Nói cách khác, hắn cố ý xuất hiện ở chỗ kia?” Lục Thủy hỏi.

Căn cứ vào những gì Sơ Vũ vừa nói, người tên là Danh Dữ Trọng này đã cố ý chặn đường ở chỗ kia.

Sơ Vũ gật đầu không nói.

“Ngươi làm việc theo lệnh của ai?” Lục Thủy nhìn Danh Dữ Trọng, hỏi.

“Hỏa Dực của Bách Luyện Minh Thổ.” Danh Dữ Trọng thành thật đáp.

Cũng đã nói nhiều như vậy rồi, có nói thêm chút nữa thì cũng như nhau cả thôi.

“Ngươi có biết tại sao hắn lại muốn làm như thế không?” Lục Thủy tiếp tục hỏi.

Mặc dù có thể là đám Sơ Vũ đã hỏi rồi, nhưng những vấn đề như này, hắn vẫn muốn hỏi lại một lần.

“Là lệnh của Thập Điện, nhưng cụ thể là vị điện chủ nào ra lệnh thì ta cũng không biết.

Nhưng những người của Bách Luyện tham gia vào nhiệm vụ này đều có thể liên hệ trực tiếp với điện chủ của Thập Điện, có lẽ có thể xác minh danh tính của vị điện chủ kia qua những người này được.” Danh Dữ Trọng nói.

Lục Thủy không tiếp tục với vấn đề này nữa, mà hiếu kỳ hỏi một câu:

“Ngươi có biết Lạc Tam Sinh của Minh Thổ là ai không?”

Nghe được câu hỏi này, Danh Dữ Trọng sửng sốt một chút, sau đó nói:

“Bản tọa... ta, ta từng thấy qua cái tên này trong một vài ghi chép, nói là Chúa Tể của Minh Thổ, chỉ là không biết tung tích nữa.”

Lúc đầu Danh Dữ Trọng định xưng là bản tọa, nhưng giọng điệu của đối phương lúc nhắc đến Lạc Tam Sinh quá tùy ý, ngữ điệu bình tĩnh như vậy khiến hắn có chút để tâm, hoặc là nói, không dám khinh thường.

“Hành động lần này, ngươi có nghe được tin tức ngầm gì không?” Lục Thủy bình tĩnh hỏi tiếp, giống như chuyện của Lạc Tam Sinh vừa rồi chỉ là thuận miệng.

“Có.” Danh Dữ Trọng cúi đầu nói.

Không biết vì sao, đối phương chỉ mới thuận miệng hỏi vài câu như vậy, hắn lại cảm nhận được một áp lực vô hình đang đè lên mình.

Áp lực này khiến hắn không dám không thành thật.

Đám Sơ Vũ nghe đến đây liền cảm thấy có chút ngoài ý muốn, câu hỏi như này bọn hắn chưa từng nghĩ tới.

Lục Thủy hỏi xong liền yên lặng chờ đợi câu trả lời từ vị cường giả của Minh Thổ này.

“Là Lục Thủy của Lục gia.” Danh Dữ Trọng mở miệng nói.

Vừa nghe đến cái tên này, Lục Thủy liền có chút bất ngờ.

Chân Võ Chân Linh càng kinh ngạc hơn.

Kiều Càn cũng vậy.

Kiếm Lạc, Sơ Vũ và Kiếm Khởi thì không hiểu lắm.

Ba người không biết Lưu Hỏa chính là Lục Thủy, bọn hắn chỉ biết người này gọi là Đông Phương Hạo Nguyệt.

Lục Thủy nhìn Danh Dữ Trọng, không nói gì.

Sơ Vũ cảm giác bầu không khí có chút thay đổi, hình như là từ lúc cái tên Lục Thủy kia được nói ra, bầu không khí liền trở nên như vậy.

Sắc mặt Kiều Dã cũng không đúng lắm, hẳn là hắn biết cái gì.

Sơ Vũ biết Minh Dã tên thật là Kiều Càn, ngoài ra còn gọi là Kiều Dã.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment