Đối với một vài chuyện đại sự, bọn hắn nhất định phải có hiểu biết đầy đủ, tin tức tới chậm một bước, chẳng khác nào bước hụt một bước trước tiên cơ.
Lãng Hải Tinh Dũng xảy ra sớm như vậy, ắt hẳn tiếp theo sẽ có biến động.
Chuyện này không thể không đi tìm hiểu một chút.
Nếu như là Thần Chúng hay Phật môn muốn khôi phục thực lực, vậy bọn hắn không để ý phụ giúp một tay, cho mấy người đó thêm một vài rắc rối.
--- ---
Ở dưới biển sâu.
Một người phụ nữ lao thẳng xuống biển sâu, thân mình nàng gần như không nhúc nhích, nhưng tốc độ thì không hề chậm chút nào.
Dường như chỉ trong chớp mắt là có thể biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của người khác.
Mà ở xung quanh nàng lại có những vệt sáng giống như vết rách lập lòe xuất hiện liên tục, mỗi lần nó xuất hiện, một vài đồ vật ở dưới biển sâu sẽ biến mất.
Giống như có thứ gì đó đang dần dần nuốt chửng lấy biển sâu.
Mà tuyến đường người phụ nữ này đi lại chưa từng có vết sáng xuất hiện.
“Càng ngày càng thường xuyên, bên trong rốt cuộc là có cái gì?”
“Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, luôn có cảm giác xung quanh có cái gì đó, Nữ Vương lại đột nhiên lâm vào ngủ say.”
“Thật sự là phiền phức.”
Một hồi lâu sau, người phụ nữ này ngừng lại ở bên cạnh một chỗ đen kịt trong hải vực.
Nơi này có rất nhiều vết rách thoáng ẩn thoáng hiện, giống như sấm sét.
Nhưng cái này so với sấm sét còn đáng sợ hơn nhiều.
Phần cuối biển, sâu thẳm không điểm dừng.
Đi tiếp về phía trước đã không còn là nước nữa, cũng không phải là một không gian bình thường.
Nơi này chính là nơi các nàng cần phải bảo vệ, nhưng chính các nàng cũng không biết nơi này rốt cuộc là cái gì.
Chỉ biết ở nơi này có một tầng phong ấn, mà bây giờ phong ấn đã bị nới lỏng.
“Nhiều năm như vậy rồi, ta còn tưởng rằng phong ấn này sẽ vĩnh viễn không thay đổi, nhưng ở đây cũng không có dấu hiệu cho thấy nó bị nới lỏng nào.”
“Mong là việc này sẽ không tạo ra ảnh hưởng đáng sợ gì.”
Về phần một số hải vực bị ảnh hưởng, đối với Hải Yêu các nàng mà nói cũng chưa là vấn đề gì nhiều.
Những dị động này các nàng cơ bản không cảm giác được.
Ví dụ như vụ va chạm ở Minh Thổ đoạn thời gian trước, đối với các nàng, nhiều lắm là giống như chút động đất nhỏ mà thôi.
Vấn đề không lớn.
Biển cả vốn chưa bao giờ yên ả, chẳng qua là từ bên ngoài sẽ không cảm nhận rõ được rung chuyển ở sâu dưới lòng biển mà thôi.
“Hẳn là ở ngay gần đây, nhưng luôn có cảm giác còn thiếu chút gì đó.”
Người phụ nữ này nhìn hải vực đen kịt, bình tĩnh nói.
Nàng không hề rời đi, mà đứng ở chỗ này chờ đợi.
Hoặc là nói trông coi nơi này, mấy ngày nay hẳn là sẽ có biến hóa mới, nàng cần tận mắt nhìn thấy.
Mà ở bên cạnh nàng, một cô bé tóc bảy màu gật gật đầu.
Cô bé cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.
Cũng không vào trong được.
Thế nhưng lại có cảm giác có cái gì đó đang triệu hoán nó.
Cô bé bây giờ vẫn đang đứng ở bên cạnh người phụ nữ kia, chỉ là đối phương hoàn toàn không cảm nhận được mà thôi.
--- ---
Sáng sớm hôm sau, Lục Thủy tỉnh lại.
Ngủ ở đây không hề dễ chịu chút nào, cho nên tối hôm qua hắn thật ra ngủ rất muộn, phần lớn thời gian đều dùng để đọc Thiên Địa Trận Văn.
Dù sao sức mạnh thiên địa của hắn, một lần kia đã tiêu hao gần hết.
Nếu như không cố gắng, chờ đến ngày từ hôn, có trời mới biết hôm đó có phải là ngày đi tặng đầu người hay không.
Sau khi tỉnh lại, Lục Thủy liền đi ra ngoài.
Vừa đến sân nhỏ, hắn liền nhìn thấy Mộ Tuyết đang tưới nước cho Nhục Thực Hoa.
Nghe thấy động tĩnh, Mộ Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua, sau khi thấy Lục Thủy liền cười nhẹ, nói:
“Lục thiếu gia tỉnh rồi?”
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nhất thời ngẩn người.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác Mộ Tuyết trở nên thật dễ nhìn.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Thủy liền lấy lại tinh thần, là ảo giác.
Thật ra Mộ Tuyết vẫn như vậy, căn bản không hề thay đổi, ở kiếp trước cũng là như vậy.
Đúng, đều là ảo giác.
“Mộ Tiểu thư dậy sớm vậy sao?” Lục Thủy đi đến bên cạnh Mộ Tuyết, sau đó nhìn đóa Nhục Thực Hoa đang chảy nước miếng kia, hắn cảm thấy hơi khó hiểu, đóa Nhục Thực Hoa này còn cần phải tưới nước sao?
Nó không ăn gì cũng sống được không phải à?
Trừ khi dùng loại nước đặc biệt.
“Bởi vì không cần tu luyện, cho nên bình thường đều dậy sớm.” Mộ Tuyết đơn giản giải thích một câu.
Sau đó nàng nhìn Lục Thủy nói:
“Lục Thiếu gia hôm nay muốn lên núi không?”
Mộ Tuyết đã để nước tưới hoa sang một bên, không tiếp tục tưới hoa nữa.
Tưới hoa vốn chỉ là để giết thời gian.
Lục Thủy nhìn về phía Mộ Tuyết, nói:
“Mộ Tiểu thư không định ăn sáng à?”
Thấy Lục Thủy hỏi như vậy, Mộ Tuyết liền cầm hai cái bánh bao bên cạnh lên, thuận tay đưa cho Lục Thủy một cái.
Lục Thủy: “...”
Sau đó Lục Thủy nhận lấy bánh bao, đi ra ngoài:
“Đi thôi, đi xem cái Thiên Trì kia một chút.”
Nhìn theo bóng lưng Lục Thủy, Mộ Tuyết khẽ cười, trong ánh mắt đều là sự vui vẻ.
Nàng cảm thấy.
Lục Thủy là đang chiều chuộng nàng.
Sau đó Mộ Tuyết đi theo hắn, đột nhiên tò mò nói:
“Lục thiếu gia đã đánh răng chưa vậy?”
Nghe thấy câu này, Lục Thủy ngừng lại, sau đó nhìn Mộ Tuyết, không nói gì.
Mộ Tuyết cảm thấy có phải là mình vừa đâm vào chỗ đau của Lục Thủy rồi hay không?
Vui vẻ.
Lúc này, Lục Thủy đưa bánh bao cho Mộ Tuyết, nói:
“May mà có Mộ Tiểu thư nhắc nhở, ta trở về đánh răng đã.”
Nói xong cũng không quay đầu lại, đi về phía phòng mình.
Mộ Tuyết: “...”
Không vui.
...
“Lục Thiếu gia định khi nào thì xuất phát đi Xảo Vân tông?” Đang đi trên mặt tuyết, Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
Lục Thủy vẫn còn đang ăn bánh bao, hắn đánh răng xong liền đi cùng Mộ Tuyết lên núi.
Vừa mới xuất phát, hắn đương nhiên còn chưa có ăn bánh bao.
Nếu không phải vì ngoại hình đẹp mắt của Mộ Tuyết, hắn còn có thể đánh răng thêm nửa tiếng nữa, chờ chết nàng.
Nếu là ở kiếp trước, chắc chắn trước hết hắn sẽ cho Mộ Tuyết nếm thử mùi vị của miệng chưa đánh răng, sau đó mới đi đánh răng.
A, thân là tu chân giả, hắn thật ra không cần phải đánh răng, đây chẳng qua là thói quen.
“Vẫn còn vài ngày nữa Lãng Hải Tinh Dũng mới đến, Mộ Tiểu thư có muốn đến nơi nào chơi không?” Lục Thủy khẽ nói.
Mộ Tuyết không đáp lại luôn, nàng cứ như vậy đi bên cạnh Lục Thủy, thật ra nàng muốn nắm tay Lục Thủy nữa, như vậy có thể sẽ dễ đi hơn.
Đương nhiên, Lục Thủy cõng nàng đi thì càng tốt.
Nhưng bây giờ chưa phải là lúc thích hợp.
Mặc dù đã tương đối quen với Lục Thủy rồi, nhưng tình cảm vẫn chưa đủ.
‘Luôn có cảm giác không thể xoát tăng tình cảm giữa mình và Lục Thủy được, chẳng lẽ phải đợi đến khi thành hôn xong, để hắn trêu chọc một chút thì mới được?’ Mộ Tuyết có chút khó chịu trong lòng.
-----
Dịch: MB_Boss