Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 513 - Chương 513: Ta Biết Ngự Kiếm Phi Hành

Chương 513: Ta Biết Ngự Kiếm Phi Hành Chương 513: Ta Biết Ngự Kiếm Phi Hành

“Mộ Tiểu thư muốn đi đâu không?” Lục Thủy hỏi.

Mộ Tuyết thật vất vả mới ra ngoài được một lần, đương nhiên phải để nàng đi tới tất cả nhưng nơi nàng muốn đi.

Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời, suy ngẫm một lát, sau đó nhìn về phía Lục Thủy nói:

“Muốn đi xem hoa ở sân nhỏ của Lục Thiếu gia thế nào rồi.”

“Vậy liền về nhà.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết nói.

“Nghe theo Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết đáp ứng.

--- --

Đông Phương gia, Đông Phương Trà Trà đã cầm chỗ tốt của nàng.

Thật phiền toái, nàng cầm rất lâu mới xong.

Người trong tộc vừa đưa một đống lớn đồ vật vừa giảng giải cho nàng, nếu không phải nàng liên tục gật đầu nói đã hiểu, thì không biết đến bao giờ mới được ra ngoài.

“Phải đi hỏi Hương Dụ một chút, nếu không đến lúc cha hỏi lại không biết.”

Đông Phương Trà Trà mặc dù sẽ ra vẻ hiểu biết, nhưng sau đó vẫn sẽ đi cố gắng tìm hiểu rõ.

Nếu không sẽ bị mắng, còn phải chịu phạt.

Khóc đến mắt cũng sưng lên.

Chỉ là vừa mới đi ra ngoài, Đông Phương Trà Trà liền nghe thấy có người gọi nàng.

“Trà Trà, bên này.”

Đông Phương Trà Trà quay đầu nhìn sang, là muội muội Hiểu Hiểu.

“Muội muội Hiểu Hiểu.” Đông Phương Trà Trà lập tức chạy tới, muội muội Hiểu Hiểu đối với nàng khá tốt.

Đông Phương Hiểu Hiểu đối với xưng hô muội muội này không để ý chút nào, kể cả trong tộc còn có nhiều ca ca tỷ tỷ bên cạnh, nàng cũng không thèm để ý.

Tất cả mọi người đều giống nhau.

Không ai có thể khiến cho Đông Phương Trà Trà gọi một tiếng ca ca hoặc tỷ tỷ.

Chờ Đông Phương Trà Trà tới, Đông Phương Hiểu Hiểu mới ngạc nhiên nói:

“Trà Trà, trên đầu ngươi sao lại mang theo một đóa hoa?”

Đông Phương Trà Trà muốn ngẩng đầu lên xem, phát hiện mình không nhìn thấy, mới giải thích:

“Đây là Đậu Nha (giá đỗ).”

“Đây rõ ràng là hoa.” Đông Phương Hiểu Hiểu nói.

“Là Đậu Nha.” Đông Phương Trà Trà giải thích.

“Không phải Đậu Nha mà, đó chính là hoa, ngươi không cần chỉ hươu bảo ngựa.”

“Cái gì mà chỉ hươu bảo ngựa chứ, đó chính là Đậu Nha, ta sao lại không biết được?”

“Đó là hoa.”

“Là Đậu Nha.”

“Hoa.”

“Đậu Nha.”

“Hoa.”

“Đậu Nha.”

...

...

...

Những người khác của Đông Phương gia nhìn hai người tranh cãi, mặt nhất thời đen lại.

Các ngươi tranh cái này có ý nghĩ gì sao?

Hương Dụ tự nhiên cũng tới tìm Đông Phương Trà Trà.

Khi nàng thấy Tiểu thư Trà Trà nhà nàng đang tranh cãi với Tiểu thư Hiểu hiểu thì cũng không biết nói cái gì cho phải.

Thấy Hương Dụ đến, Đông Phương Trà Trà lập tức kéo Hương Dụ qua, nói:

“Hương Dụ, ngươi nói cho muội muội Hiểu Hiểu đi, đây là Đậu Nha.”

“Là tỷ tỷ Hiểu Hiểu, không phải muội muội.” Đông Phương Hiểu Hiểu vội la lên.

“Rõ ràng là muội muội.”

“Là tỷ tỷ.”

“Muội muội.”

“Tỷ tỷ.”

“Muội muội.”

“Tỷ tỷ.”

...

...

...

Những người khác nghe đoạn tranh cãi mới này, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, Đông Phương Hiểu Hiểu đã bị làm sai lệch, bọn hắn quyết định sẽ không bao giờ cãi lộ với Đông Phương Trà Trà, còn không bằng trực tiếp đi cáo phụ huynh.

Trải qua một thời gian cãi lộn, Đông Phương Hiểu Hiểu ngừng lại.

Nàng rốt cuộc mới phản ứng được, mình vừa rồi vẫn luôn gọi Đông Phương Trà Trà là tỷ tỷ.

Nàng nhìn mấy người đồng lứa phía sau một chút, ánh mắt nhìn nàng kia giống như lúc nhìn Đông Phương Trà Trà vậy.

Ôi, thật là mất mặt.

Cuối cùng, Đông Phương Hiểu Hiểu quyết định vẫn nên quay lại chủ đề cũ, thừa dịp Đông Phương Trà Trà chưa kịp phản ứng.

“Vậy sao ngươi lại gọi một đóa hoa là Đậu Nha?” Đông Phương Hiểu Hiểu chất vấn.

“Hương Dụ, ngươi nói đi.

Đây chính là Đậu Nha.” Đông Phương Trà Trà cảm thấy mắt Hương Dụ sáng như tuyết, khẳng định sẽ khiến muội muội Hiểu Hiểu hiểu ra.

Hương Dụ vẫn luôn đúng.

Đông Phương Hiểu Hiểu cũng nhìn về phía Hương Dụ, Đông Phương Trà Trà nói lung tung, nhưng Hương Dụ sẽ không nói lung tung.

Lúc này, Hương Dụ cầm lấy Đậu Nha từ trên đầu Đông Phương Trà Trà xuống, sau đó đặt trên vai Đông Phương Trà Trà, nói:

“Tên của nó là Đậu Nha, là một sủng vật.”

Đông Phương Hiểu Hiểu: “...”

Những người khác: “...”

Đông Phương Hiểu Hiểu thống khổ ngồi xổm xuống, nàng rốt cuộc là đang tranh cái gì chứ.

“Giờ đã tin nó là Đậu Nha chưa?” Nói rồi Đông Phương Trà Trà quay Đậu Nha sang một bên.

Đậu Nha vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng mà chảy nước miếng, nàng sợ Đâu Nha không cẩn thận sẽ ăn luôn nàng.

Nàng còn nhỏ, không chịu được áp lực không phù hợp với lứa tuổi của mình.

“Tốt, nói chuyện chính đi.” Lúc này, một thanh niên trẻ tuổi đứng dậy nói.

Lại để hai người kia tiếp tục náo, có trời mới biết bọn họ còn muốn ồn ào tới khi nào.

“Đệ đệ Đông Phương, ngươi nói đi.” Đông Phương Trà Trà ngoan ngoãn đứng sang một bên, nghiêm túc nói.

Đông Phương Khải Sinh: “...”

Hắn không đi tranh luận với Đông Phương Trà Trà, mà nhìn Đông Phương Trà Trà, nói:

“Kiếm Nhất Phong gửi lời mời, nhưng các Trưởng lão trong tộc nói cho ngươi đi nhận lời mời.

Nói đi, chuyện ngươi đã lên tam gia, là thật hay giả?”

Đông Phương Trà Trà trừng mắt nói:

“Tam giai? Ta đã lên tam giai thật lâu rồi, giờ các ngươi mới biết sao?”

Đám người: “...”

“Nói đến, vì thăng tam giai, ta đã bế quan vài ngày, rất khó.” Đông Phương Trà Trà bổ sung một câu.

Những người khác: “...”

Đông Phương Trà Trà thay đổi, biến thành không nói tiếng người nữa.

Mặc dù trước kia cũng sẽ không nói, nhưng không giống hôm nay, mở miệng liền mắng người.

Nhưng mới 18 tuổi đã tam giai, khó trách trong tộc muốn cho Đông Phương Trà Trà nhiều đồ tốt như vậy.

Thế nhưng bọn hắn vẫn nghĩ không ra, vì sao Đông Phương Trà Trà mới có chút thời gian đã lên tam giai như vậy.

Trước đó không lâu khi Đông Phương Trà Trà đi ra ngoài, tu vi mới có 2.3 mà?

Đến giờ mới được hai tháng.

Sao có thể thăng cấp nhanh như vậy?

“Thế nhưng lời mời đến từ Kiếm Nhất Phong, dù thế nào cũng nên biết kiếm pháp chứ?” Đông Phương Hiểu Hiểu nói.

“Đúng vậy.” Những người khác phụ họa.

Loại môn phái lớn như Kiếm Nhất Phong, bọn hắn đương nhiên muốn đi mở mang đầu óc một chút.

Đây chính là nơi so với Đông Phương gia còn uy phong hơn nhiều, đi một chuyến xong trở về có thể khoe khoang ba năm.

Đông Phương Hiểu Hiểu cảm thấy như vậy.

Đông Phương Trà Trà suy nghĩ một chút, nói:

“Ta biết ngự kiếm phi hành, này có tính không?”

Đông Phương Trà Trà vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả không khí cũng như ngưng lại.

“Ngự ngự ngự ngự ngự kiếm phi hành?” Đông Phương Hiểu Hiểu khó tin nhắc lại.

Đông Phương Khải Sinh cũng không dám tin nói:

“Làm sao có thể, ngự kiếm phi hành phải tứ giai mới có thể làm được mà?”

“Lúc ta còn là nhị giai đã có thể ngự kiếm phi hành.

Nếu không, ta làm mẫu một lần cho các ngươi nhìn?” Đông Phương Trà Trà nghiêm túc nói.

Dì nhỏ cũng đã khen ngợi nàng.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, sau đó vô cùng tán thành ý kiến này, nhìn, nhất định phải nhìn.

Sau đó cả đám định đi ra sân bãi phía ngoài, nhìn Đông Phương Trà Trà ngự kiếm phi hành.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment