Nhưng trong nháy mắt đó Chân Võ và Chân Linh đã lấy lại tinh thần, sau đó lập tức chạy về phía Lục Thủy.
Trong lòng bọn họ đều rất lo lắng, rất sợ nhìn thấy Lục Thủy ngã xuống.
Không sao, chắc chắn sẽ không.
Chỉ trong nháy mắt Chân Võ đã đi tới bên người Lục Thủy, hai mắt nhìn về phía Lục Thủy với tâm trạng thấp thỏm. Khi thấy Lục Thủy cũng liếc mắt nhìn mình, tảng đá lớn trong lòng Chân Võ đã rơi xuống.
Còn sống, Thiếu gia còn sống, còn sống liền tốt.
Chân Võ tràn đầy kích động, sau đó đưa tay lục lọi trên người:
“Thiếu gia, ngài chờ một chút, ta sẽ cầu cứu Tộc trưởng, ngài hãy gắng kiên trì thêm chút nữa.”
Hắn rất hoảng, rõ ràng muốn lấy điện thoại ra, thế nhưnglại không nhớ nổi điện thoại của mình đang để ở đâu.
Lục Thủy nhìn thấy Chân Võ luống cuống liền phất tay, yếu ớt nói:
“Không đáng ngại, cho ta cái Trì Dũ Thuật trước đã.”
Lúc này Chân Võ mới nhớ tới Trì Dũ Thuật.
Ngay lập tức, hắn bắt đầu liều mạng thả Trì Dũ Thuật lên trên người Lục Thủy.
Đến tận lúc này, Lục Thủy mới để tay xuống.
"Đau quá, đau quá, đau quá! Thật nhớ Trì Dũ Thuật của mẫu thân, Trì Dũ Thuật của tên Chân Võ này đúng là quá tệ. Nếu không có, Trì Dũ Thuật của Mộ Tuyết cũng được rồi." Lục Thủy thầm nhủ trong lòng.
Bây giờ hắn rất suy yếu, suy yếu đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Hoặc là nói, hắn đau đến mức sắp bất tỉnh.
Thân thể có cảm giác tan nát.
Nếu không phải vì mặt mũi của một Thiếu gia, hắn đã sớm hò hét kêu đau.
Nhưng mà, hắn có một loại cảm giác, một khi chính mình thiếp đi, chỉ sợ sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Ngừng một chút, Lục Thủy lại nói:
“Có linh dược không?”
Nghe được câu này, Chân Võ lập tức nhìn về phía Chân Linh, nói:
“Chân Linh, thuốc đâu.”
“À? Ồ, đây!” Lúc này Chân Linh mới lấy lại tinh thần.
Nàng khẩn trương lấy ra bình thuốc, sau đó bắt đầu run rẩy đổ thuốc.
Bọn họ đã xác định được Thiếu gia che giấu tu vi, Thiếu gia căn bản không phải là nhị giai, hắn đã có thể ngự kiếm phi hành, đây không phải chuyện mà tu chân giả bình thường có thể làm được.
20 tuổi ngự kiếm phi hành, bọn họ chưa từng nghe nói qua có người nào có thể làm được.
Thiếu gia không phải là phế vật như trước kia từng thể hiện ra, hắn là thiên tài, tuyệt thế thiên tài chân chính, yêu nghiệt đương thời.
Nhưng mà, một thiên tài yêu nghiệt như vậy lại trọng thương ngã gục trước mặt bọn họ.
Nếu như chuyện này bị người của Lục gia biết, bọn hắn chắc chắn sẽ phát điên.
Trước kia bọn hắn ngu xuẩn đến mức nào, thế mà luôn cảm thấy Thiếu gia chính là một phế vật.
Lúc này Chân Linh mới đổ được linh dược ra, sau đó lập tức đưa cho Lục Thủy.
Lục Thủy tiếp nhận linh dược, trực tiếp ăn vào.
Đây là một viên linh dược không tệ, hắn cũng không có hứng thú suy nghĩ xem dược hiệu của thuốc này tốt bao nhiêu.
Dù sao cũng đã thoải mái hơn.
Thương thế cũng đang từ từ khôi phục, nhưng mà bắp đùi, bờ vai và nội tạng đều bị trọng thương, không phải có thể chữa trị trong khoảng thời gian ngắn.
Trên người cũng thế, xương sườn gần như đã gãy hết.
Nếu như đổi thành tu chân giả tam giai bình thường, sẽ không thể nhẹ nhàng như hắn được.
Không, tam giai bình thường sẽ không chịu nổi.
Công kích cuối cùng của Hung thú kia quá mạnh, hắn có thể sống được đến bây giờ là dựa vào thiên địa chi lực trong máu thịt.
“Có thuốc gia tốc khôi phục thân thể không?” Lục Thủy hỏi Chân Linh.
Chân Linh lập tức lắc đầu:
“Không có, Tộc trưởng không cho thứ này, nói là không thể để Thiếu gia uống thuốc linh tinh. Ngài ấy nói, một khi Thiếu gia gặp nguy hiểm thì ta phải lập tức cầu cứu. Mới nãy không thể làm được, bây giờ có thể cầu cứu rồi.”
“Đúng vậy Thiếu gia, báo lại cho Tộc trưởng thôi, bây giờ ngài quá nguy hiểm, mà nơi này cũng không phải địa bàn của chúng ta.” Chân Võ cũng khuyên.
Lục Thủy lắc đầu, chưa kịp nói gì thì đột nhiên nghe được tiếng vang cách đó không xa.
Chân Võ Chân Linh cũng phát hiện, trong chớp nhoáng này, bọn hắn liền lộ ra sát ý.
Kiếm trong tay Chân Linh trực tiếp ra khỏi vỏ.
Lúc này bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt Thiếu gia.
Thiếu gia đang trọng thương, khó có thể tránh khỏi người khác sẽ không ác ý.
“Là ta, không nên động thủ, ta không có chút ác ý nào, ta tới vì một chuyện.” Lạc Phong giơ hai tay lên, biểu thị chính mình không phải kẻ địch.
Lục Thủy nhìn đối phương một chút. Bây giờ bọn hắn không có ưu thế khi đánh nhau với Lạc Phong, nhưng nếu thật sự đánh nhau, Lạc Phong cũng lưu không được hắn.
“Nói.” Lục Thủy bình tĩnh mở miệng.
Lạc Phong có thể cảm giác được, mặc dù đối phương thụ thương, nhưng cũng không phải một tiểu nhân vật như mình có thể rung chuyển.
Đây chính là Thiếu tông chủ của môn phái bọn họ, vừa cường đại lại tự tin.
“Ta, ta là tới tặng thuốc.” Lạc Phong không biết làm sao, lúc nói lại có chút khẩn trương.
Phảng phất hắn đang đối mặt với một vị đại tiền bối.
Không đợi Lục Thủy hỏi lại, Lạc Phong nói tiếp:
“Là Tố Nguyên Đan, có thể giúp khôi phục thân thể một cách nhanh chóng. Mặc dù chỉ khôi phục vết thương ngoài da, nhưng hiện giờ cũng tương đối có tác dụng với Đông Phương đạo hữu.”
Lạc Phong không báo ra chính mình là người của Ẩn Thiên tông, chủ yếu là do Đông Phương Hạo Nguyệt cũng không nói mình là người một nhà Lưu Hỏa kia, nên hắn chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Lục Thủy tất nhiên cần đến loại đan dược này, thân thể của hắn bây giờ nhìn qua không tốt lắm.
“Ra giá đi.” Lục Thủy nói.
“Không, không cần, chỉ muốn kết một thiện duyên.” Lạc Phong lấy ra linh dược rồi nói.
Lục Thủy mắt nhìn Tố Nguyên Đan, cuối cùng nói:
“Cho thất phẩm.”
Lục Thủy không biết giá cả cụ thể, nhưng mà thất phẩm đã đủ nhiều.
Đan dược này cũng chỉ có thể giúp hắn khôi phục vết thương ngoài da, phần đùi và bả vai căn bản không thể khôi phục được.
Chấn thương trong nội tạng cũng không có biện pháp gì.
Nhưng mà, lại rất quan trọng với hắn bây giờ.
Chân Võ không do dự, trực tiếp ném ra một viên linh thạch thất phẩm.
Chân Võ cảm thấy rất may mắn vì Tộc trưởng cho đủ nhiều linh thạch.
Lạc Phong cũng không từ chối, cứng rắn trả lại càng khiến cho người cảm giác có vấn đề.
Sau đó hắn ném thuốc qua.
Chân Linh tiếp thuốc, sau đó đưa cho Lục Thủy, nàng không thể xác định thuốc có vấn đề gì hay không.
Cho nên mở miệng nhắc nhở một câu:
“Thiếu gia, có muốn ta thử trước hay không?”
Có một viên thuốc thì thử kiểu gì? Lục Thủy lắc đầu, sau đó lấy thuốc nuốt vào, đan dược hắn vẫn hiểu một chút.
Nghe qua liền biết có vấn đề hay không.
Sau khi Lục Thủy ăn Tố Nguyên Đan, máu thịt trên người hắn bắt đầu khôi phục, tiếp qua mười mấy phút chắc sẽ tốt hơn nhiều.
Như vậy đã rất nhanh.
Sau đó Lục Thủy nhắm mắt lại, dự định điều chỉnh trạng thái một chút.
Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, Chân Võ vội la lên:
“Thiếu gia, ngài đừng ngủ.”
Chân Võ thật sự rất sợ, hắn phải tranh thủ thời gian cầu cứu Tộc trưởng.
“...” Nghe lời nói của Chân Võ, Lục Thủy có chút bất đắc dĩ.
Ngừng một chút, Lục Thủy nói:
“Yên tâm, không có vấn đề gì lớn, chỉ là nhắm mắt hấp thu dược lực thôi.”
Nói như vậy, Chân Võ Chân Linh mới yên tâm.
Nhưng vừa mới nhắm mắt thì điện thoại di động của hắn lại vang lên. Lục Thủy sửng sốt một chút, điện thoại nằm trong pháp bảo trữ vật cũng có thể vang?
Pháp bảo trữ vật mà hắn lấy đi cao cấp như vậy sao?
Cha mẹ hắn cố ý?
Làm vậy để bọn họ dễ dàng gọi điện thoại tới?
Sau đó Lục Thủy lấy điện thoại di động ra, nhìn qua là số lạ, tiếp đó hắn liền nhận điện thoại:
“Ai vậy?”
Chân Võ: Thiếu gia đã thành như vậy mà còn nghe?
Lục Thủy cũng không quan tâm chuyện khác, nhưng phía đối diện điện thoại lại không hề có phản ứng.
Lục Thủy đợi một chút liền cúp điện thoại, có chút không hiểu nổi, vì sao lại có người gọi điện thoại tới mà không nói lời nào?
Cuối cùng Lục Thủy lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Lần này Chân Võ không hề mở miệng, bây giờ hắn đang không ngừng phóng thích Trì Dũ Thuật, mà Chân Linh thì cảnh giác Lạc Phong.
Lạc Phong lui về phía sau một đoạn. Không phải hắn không hiểu đạo lí đối nhân xử thế phải tự giác rời đi, mà là cũng dự định bảo vệ Thiếu tông chủ của môn phái bọn hắn.
—— ——
Mộ gia.
Mộ Tuyết ngồi phía trước viện, điện thoại đặt ngay trước bàn.
“Đại tiểu thư, ngài không quay về đi ngủ sao?” Đinh Lương đứng ở một bên hỏi.
Đại tiểu thư nhà nàng đã một đêm không ngủ, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Mộ Tuyết lắc đầu, nàng không ngủ được, không biết có chuyện gì xảy ra, từ hôm qua đến bây giờ trong lòng vẫn một mực không yên, dù cho vừa nghe được giọng nói của Lục Thủy, nhưng tâm thần của nàng vẫn không yên.
“Giọng nói của hắn vừa rồi có chút yếu ớt, có phải đã thụ thương rồi không?” Trong lòng Mộ Tuyết thầm nghĩ.
--------
Dịch: MB_Boss