“Thiếu gia, là An Ngữ.” Chân Linh vừa nhìn An Ngữ đang một lần lại một lần bị kéo đi vừa nói.
Lục Thủy không hiểu, An Ngữ là ai?
Chân Linh lập tức giải thích:
“Là một trong những người phụ trách điều tra của Lục gia ở thảo nguyên Hoang Vu.”
“Vậy à.” Lục Thủy nhìn người phụ trách kia, mặc dù không biết đối phương vì sao lại ở cùng Đông Phương Trà Trà ngốc ngốc kia, những vẫn nên ra tay giúp một chút đi.
Tránh cho hai người vốn đã bị thương kia bị mấy cây mây chơi chết.
“Đi thôi.” Lục Thủy ý tứ bảo Chân Linh xuất thủ.
Trên thực tế, Chân Linh đã muốn xuất thủ từ sớm.
Nhưng vì Lục Thủy không hạ mệnh lệnh, nên nàng không dám trực tiếp xuất thủ, chủ yếu vẫn là do An Ngữ cũng không có bị cái gì nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện tại Lục Thủy đã đồng ý, nàng tự nhiên bước ra phía trước, đi đến bên người An Ngữ, không cần động kiếm đã trực tiếp dọa lui cây mây kia.
Nhưng nàng cũng không đặc biệt công kích cây mây kia, nơi này không an toàn, có thể không động đến đối phương thì tốt nhất là không động.
Lúc này Đông Phương Trà Trà cũng vừa lúc đem Hương Dụ vừa cướp được về, nhìn thấy An Ngữ đang nằm trong tay người khác thì giật nảy mình.
Nhưng nhìn thấy người kia là Chân Linh xong lại nhẹ nhàng thở ra.
Nàng nhớ rõ người này, là người bên cạnh Đông Phương Hạo Nguyệt.
Chờ các nàng tụ lại một chỗ xong, Lục Thủy lúc này mới đi tới.
Đông Phương Trà Trà cám ơn Chân Linh xong, lại quay sang nói với Lục Thủy:
“Đa tạ đã hỗ trợ, đây là tất cả số tiền còn lại của ta, coi như quà đáp lễ.”
Nói xong, nàng từ trên người lấy ra không ít linh thạch.
Lục Thủy đưa tay cầm lấy một viên tam phẩm linh thạch, sau đó hỏi:
“Ngươi tại sao không cầu cứu?”
“A?” Đông Phương Trà Trà sửng sốt một chút, đáp:
“Xung quanh đây không có ai mà.”
Lục Thủy có chút bất đắc dĩ:
“Điện thoại di động của ngươi chết rồi à?”
Đông Phương Trà Trà ngây ngốc một hồi, sau đó một mặt tỏ vẻ hối hận.
Lục Thủy để Chân Võ bố trí một chút trận pháp phòng ngừa cây mây sau đó lại tiếp tục đùa giỡn mấy người này, rồi mang người rời đi.
Vừa mới đi mấy bước, Đông Phương Trà Trà đột nhiên hiếu kỳ nói:
“Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi một việc.”
Lục Thủy dừng bước nhìn về phía Đông Phương Trà Trà.
Đông Phương Trà Trà nhìn lại Lục Thủy nói:
“Ngươi có phải cũng là đệ đệ của Đông Phương gia không?”
Lục Thủy sửng sốt một chút, sau đó vô ý thức nhéo linh thạch trong tay một cái.
Cuối cùng quay người rời đi.
Hắn quyết định, phải tìm thời gian lý do thích hợp, đánh Đông Phương Trà Trà một trận.
Chờ đến khi rời khỏi tầm mắt của Đông Phương Trà Trà xong, Lục Thủy mới mở miệng nói:
“Báo cho người Lục gia tới đón các nàng đi.”
Chân Võ Chân Linh lập tức gật đầu, bọn hắn đã sớm muốn làm như vậy.
Đông Phương tiểu thư làm việc thật không khiến người ta yên tâm chút nào.
--- ---
Ở một chỗ trong không gian kỳ lạ, nơi này mây trắng trải rộng, nhìn qua giống như bầu trời trên cao.
Mà ở trên bầu trời này, có một hòn đảo to lớn nổi bồng bềnh giữa không trung.
Trung tâm hòn đảo trống rỗng, được bao phủ bởi những đám mây và một đám phù thạch.
Lúc này có năm bóng người rơi xuống phía trên phù thạch, trên thân mỗi người đều tản ra ánh sáng, nhìn không ra dáng vẻ của bọn họ.
Sau khi rơi xuống, cả năm người trầm mặc một lát, cuối cùng người cầm đầu ở giữa mở miệng nói:
“Hoang Vu chết rồi.”
Nghe được câu này, bốn người còn lại đều kinh ngạc.
Rất nhanh sau đó có người hỏi:
“Hoang Vu sao lại đột nhiên chết đi? Hắn là một trong những phần trọng yếu nhất của kế hoạch.”
Lại có người hỏi:
“Có người phát hiện ra kế hoạch của chúng ta?”
Người cầm đầu kia lắc đầu:
“Tin tức không đủ, tạm thời không rõ.”
“Tên Hoang Vu kia là do ai giết? Hoang Vu ở chỗ nào, đến chính chúng ta còn không biết, muốn công kích hắn gần như là không có khả năng, làm sao hắn lại đột nhiên bị giết rồi?” Có người hỏi.
Người cầm đầu trầm mặc một lát, nói:
“Ẩn Thiên tông thiếu tông chủ, Lưu Hỏa.
Đây là do Hoang Vu chọc tới.
Ta cũng đã nhân cơ hội tra một chút về tên Lưu Hỏa này, nghe nói hắn bị đưa lên Ẩn Thiên Bí Giám.”
“Thiếu tông chủ giả? Hay là để che giấu tai mắt người khác?” Một trong bốn người còn lại hỏi.
“Thật giả không quan trọng, quan trọng là phải tra ra được tên Lưu Hỏa này rốt cuộc là ai, hắn nhất định phải trả giá đắt.” Lại có người nói.
Người cầm đầu nhìn bốn người còn lại, gật đầu:
“Lưu Hỏa nhất định phải trả giá đắt, chuyện này các ngươi âm thầm tiến hành đi.
Bây giờ nói tới Lục gia, Hoang Vu hẳn cũng đã xuất thủ một lần, kết quả thế nào?”
“Thất bại, thất bại hoàn toàn, không lập được công.” Một người đáp.
Nghe được một lời này, người cầm đầu kia thở dài một tiếng, nói:
“Căn cứ vào ghi chép của Dự Ngôn Thạch Bản, Hoang Vu là vạn cổ độc nhất kỳ chiêu, đáng tiếc.
Cái tên Lưu Hỏa kia nếu là trùng hợp thì coi như thôi đi, chỉ sợ là cố ý.”
Những người khác cũng cảm thấy là như vậy, cho nên bối cảnh của Lưu Hỏa bọn hắn nhất định phải tra rõ ràng.
Trầm mặc một lát, người cầm đầu lại nói:
“Nghe nói Lục gia có một đứa con trai, kẻ này như thế nào?”
“Lục Thủy, đại thiếu gia Lục gia, thiên phú bình thường, tính cách cũng bình thường, không có dã vọng, không có chí lập nghiệp, người được ghi lại trên Dự Ngôn Thạch Bản kia tuyệt đối không phải là hắn.” Có người đáp.
“Vật cực tất phản, Lục Thủy không phải, như vậy ắt phải có là người tiếp theo.” Lại có người nói.
“Lấy cận đại truyền thừa của Lục gia đến xem, Lục Thủy không chết, hẳn là sẽ không có người tiếp theo.”
“Quả đúng như vậy, Lục Thủy sống càng lâu đối với chúng ta càng có lợi.
Nhưng Lục Thủy quá yếu, tuổi thọ có hạn, chắc chắn sẽ có kẻ tiếp theo, cần phải chuẩn bị trước.”
Lúc này đột nhiên có người nhìn về phía vị cầm đầu kia, hỏi:
“Chẳng lẽ chúng ta không thể trực tiếp giải quyết vấn đề sao?
Với thực lực của năm người chúng ta, còn phải sợ một cái Lục gia sao?”
Nghe được câu hỏi này, tất cả mọi người liền nhìn về phía vị cầm đầu kia, dường như đang chờ hắn hạ quyết định.
Cuối cùng, người cầm đầu lắc đầu nói:
“Không đủ.”
Những người còn lại không hiểu, cái gì không đủ?
Sau đó người cầm đầu tiếp tục nói:
“Kể cả cả năm người chúng ta liên thủ lại, cũng còn lâu mới có thể rung chuyển được Lục Vô Vi, các ngươi nghĩ vì sao Lục gia có thể đứng sừng sững nhiều năm không ngã như vậy?
Thực lực thực sự của Lục Vô Vi, so với nhận biết của những người ngoài kia mạnh hơn rất nhiều.”
Những người khác kinh hãi, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói Đại trưởng lão Lục gia mạnh như thế nào.
Lúc đầu bọn họ cho rằng bản thân mình đã rất mạnh, không nghĩ đối phương so với dự đoán của bọn họ còn mạnh hơn.
“Chưa nói đến Lục Vô Vi, chỉ với một Lục Hữu Đình, bất kỳ ai trong chúng ta mà đơn phương độc mã đi thách đấu đối phương thì cũng hoàn toàn không phải đối thủ của người ta.
Lục Bất Tranh mặc dù thua xa Lục Vô Vi và Lục Hữu Đình nhưng cấp bậc của hắn cũng không khác lắm so với chúng ta.
Ba vị trưởng lão kia của Lục gia cũng không phải hổ giấy.” Vị cầm đầu kia thấp giọng trầm ngâm.
Những người khác hơi kinh ngạc, dù thế nào họ cũng không nghĩ đến, Lục gia lại khó gặm như vậy.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dù sao gia tộc này cũng đã bị Dự Ngôn Thạch Bản nhằm vào.
“Chuyện này không gấp được, chỉ cần hai người kia của Lục gia không tiếp tục có con, thì cũng ta vẫn còn có thời gian.
Lục Thủy miễn là còn sống, cơ bản cũng chính là cho chúng ta thời gian.
Cái sau đó cần để ý chính là Thiên Trì Hà, Ám Cảnh của Thiên Trì Hà đã mở, không biết sẽ có bao nhiêu người có thể tiến được vào bên trong, lại không biết sẽ có bao nhiêu người có thể tiếp xúc được với vị kia, biết đâu vị kia lại bị người khác thay thế thì sao, nếu như có bất kì động tĩnh gì, thì phải lập tức ra tay trợ giúp vị kia một chút.
Hi vọng hắn có thể thuận lợi qua được.
Phật môn và Thần Chúng đều đã bắt đầu thức tỉnh, Tiên Đình chúng ta cũng không thể rớt lại phía sau.”
“Tuy tạm thời ba phía chưa có xung đột lợi ích nào, nhưng cũng không phải chỉ có chúng ta có Dự Ngôn Thạch Bản, mấy người kia cũng giống vậy.” Có người nói.
“Đúng vậy, nửa phần trên của Dự Ngôn Thạch Bản đã đươc giải, khi đó mũi nhọn của tất cả mọi người đều sẽ hướng về Lục gia, nếu như kỳ chiêu của chúng ta thất bại, thì bọn hắn cũng không nhất định không thành công.”
Người cầm đầu kia gật gật đầu:
“Vậy liền giữ chân bọn hắn thực hiện nhiệm vụ, chờ Tiên Đình giáng lâm, Đế Tôn thức tỉnh.”
-----
Dịch: MB_Boss