Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 554 - Chương 554: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Thành Rồng 2

Chương 554: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Thành Rồng 2 Chương 554: Cá Chép Vượt Long Môn Hóa Thành Rồng 2

Kinh Hải không nhìn hai con đường bên cạnh, mà trực tiếp bước về phía con đường ở giữa núi.

"Đối mặt một ngọn núi, đối mặt ba con đường, thì nên mạnh dạn một chút.

Đường tu chân có mấy khi thuận buồm xuôi gió?

Và đứng ở nơi cao, mới có thể thấy được nhiều cảnh đẹp."

Kinh Hải bước từng bước một đi về phía trước, sương mù dày đặc vây quanh ngọn núi cũng từ từ tản ra, Kinh Hải càng đi lên cao, sương mù tản ra càng nhiều.

Chờ đến khi lên được đỉnh núi, sẽ là lúc trời quang mây tạnh.

Có thể đem hết thảy cảnh đẹp thu vào tầm mắt.

...

Cũng là đối mặt với ngọn núi, nhưng có người sẽ lựa chọn rút lui, người thì chọn đường lớn thênh thang để đi.

Không chọn lựa con đường trước mặt, nhìn như né tránh, nhưng biết đâu lại có cơ hội nhìn thấy một thế giới mới.

Con đường tu chân vốn gập ghềnh, thành quả của sự cố gắng có khi không nhiều, nhưng mà đường rộng thênh thang thì sẽ thu được rất ít thành quả.

Chọn con đường dễ đi, vẫn sẽ có thu hoạch.

Sao phải làm khó chính mình?

Những người đang trong Mộc Sạn Mê Cung, có người chọn lựa đi ra ngoài, có người thì chọn bay lên phía trên.

Đối mặt với những gì xảy ra trước mắt.

Có người sẽ tuân theo quy tắc, từng bước một mà làm.

Có người sẽ nảy ra ý tưởng khác, không làm theo lẽ thường.

Đây chính là lựa chọn, và hãy thử xem, chúng ta có thể tìm được gì trong lựa chọn của chính mình.

Nếu tìm được đó là cơ duyên của tạo hóa.

Nếu có thể từ trong đó, ngộ ra con đường cho riêng mình, thì thật là tốt.

....

Trong khi rất nhiều người đã chọn con đường cho mình, thì cũng có một số người đứng yên tại chỗ giống như Đông Phương Trà Trà.

Chỉ cần không đi, sẽ không bị lạc đường.

Lúc này Lục Thủy cũng đứng yên tại chỗ.

Hắn không có cách nào, bởi hắn đang đứng trên một vách núi.

Phía dưới vách núi, là một cái vực sâu thăm thẳm không thấy đáy.

Giữa hai vách núi có một cây cầu, đây là một cây cầu độc mộc.

Thân cầu đã hơi mục nát, làm cho người ta cảm thấy bước lên sẽ gãy.

Vì vậy Lục Thủy không biết nên đi qua hay không, phải làm thế nào mới tốt.

Còn phía sau hắn là một con đường mờ mịt.

Đường này có thể là đường xuống núi, cũng có thể là đường đi ra biển.

Không cần để ý, bởi vì hắn muốn đi qua vách núi, xem phía bên kia có gì.

Hắn cảm giác ở đối diện có một chút ánh sáng le lói, đi qua bên đó biết đâu nhìn thấy cái gì thú vị.

Nhưng mà phải đi qua cầu độc mộc, nếu không đi qua cây cầu này, nơi mà hắn đi đến sẽ là một nơi khác.

"Thật là phiền phức."

Lục Thủy trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Ở trong này không thể sử dụng bất kỳ sức mạnh gì, cầu kia thì quá cao.

Lục thủy ngẩng đầu nhìn lên, trên cao trời xanh mây trắng, giống y như bên ngoài.

"Hiện thân của Đại Đạo là gì? Có thể dùng ý nghĩ của Đại Đạo để gian lận hay không.

Nhưng ta chỉ là một gã tứ giai."

Lục thủy lắc đầu, sau đó nhấc chân bước lên cầu độc mộc.

Cót két!

Vừa mới bước lên, Lục thủy đã nghe được tiếng cây gỗ kêu.

Y như một ông già bị người ta đá trúng, xương cốt đều muốn gãy hết.

Lục thủy cúi đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục bước thứ hai.

Cót két!

Lục Thủy bước một bước, cây gỗ bị hắn giẫm cũng kêu lên một tiếng.

Không quá lâu, Lục Thủy sắp đi được nửa cầu, hắn đi rất vững vàng, rất chậm.

Khi đi đến giữa cầu thì thân cầu bắt đầu lắc lư. Này là chuyện không thể tránh khỏi, cho nên hắn đành dùng cách của người bình thường để đi qua.

Không thể dùng bất cứ lực lượng đặc biệt nào.

Lục Thủy đành đứng yên ở giữa đường, chờ cho thân cầu ổn định lại.

Qua một hồi, cảm thấy thân cầu độc mộc đã bình thường trở lại, hắn mới tiếp tục đi.

Lần này hắn đi nhanh hơn một chút, nhưng vẫn rất vững vàng.

Từng bước có trật tự, cố gắng không gây quá nhiều áp lực lên cây cầu độc mộc.

Rất nhanh Lục Thủy đã đến được vách núi phía đối diện.

Ngay khi hai chân hắn đều đứng trên vách núi, cây cầu độc mộc phía sau chợt vang lên mấy tiếng thật lớn.

Soạt!

Ầm!

Cầu độc mộc gãy nát, rơi xuống vực sâu.

Con đường này đã không thể quay lại.

Lục Thủy dường như biết trước sẽ có như vậy, nên hắn không có ngoảnh đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.

Bờ bên này, không có đường xuống núi như là bên kia.

Chỉ có sương mù dày đặc, mênh mông vô bờ.

Vào trong màn sương, đưa tay không thấy rõ năm ngón, cúi đầu nhìn không rõ đường đi. Cuối cùng sẽ đi đến đâu, này là một ẩn số.

Giống như được sinh ra để làm người ta lạc lối.

Gặp phải sương mù, người ta thường e sợ những nguy hiểm bên trong, thế nhưng Lục Thủy lại không thèm để ý.

Dứt khoát đi vào trong sương mù.

"Có thể mất chút thời gian, nhưng mà không quá lâu, cũng không biết sẽ gặp được cái gì đây".

Trong sương mù, Lục Thủy vừa đi vừa cười.

...

Bên ngoài trăng đã lên cao.

Rất nhiều người vẫn chờ ở xung quanh cửa vào Đại Đạo Mê Cung.

Bọn họ quyết định ở chỗ này chờ thêm hai ba ngày, để xem cuối cùng có thể nhìn thấy bóng dáng của Lưu Hỏa hay không.

Bọn họ không rời đi, mà thời gian này cũng không có gì khác thường xảy ra. Mọi người bắt đầu tìm chỗ ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại chậm rãi điều chỉnh tu vi.

Để hiểu rõ hơn lực lượng đang có trong người.

Lúc này trên Đại Đạo Bi Văn đã xuất hiện rất nhiều tia sáng, nhưng không có tia sáng nào làm người ta kinh ngạc.

Ngoại trừ ba tia sáng lúc đầu đạt tới 1⁄3, những tia sáng khác cũng tốt, nhưng chưa đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.

"Tia sáng kia là Vũ Niết phải không!? Đã hơn phân nửa, nhất định có thể đạt tới 2⁄3.

Trời sinh Không Minh Tâm mạnh như vậy sao?" Sơ Vũ có chút ngạc nhiên.

Thiên phú này cao đến khác thường, đem người khác bỏ xa cả con đường.

Hiện tại, đa số tia sáng đều nằm ở 1⁄3 quãng đường.

Ví dụ như hai cái ban đầu, và vài cái sau đó.

Không có cái nào so sánh được với tia sáng thứ ba kia.

Đạo Tông Vũ Niết là người sáng chói nhất trong số những người có tiếng tăm, đang ở trong Đại Đạo Mê Cung.

"Một phần cũng do tâm tính." Kiếm Khởi mở miệng nói.

Thiên phú rất quan trọng, nhưng tâm trí cũng quyết định một phần.

Thiên phú như nhau, nhưng thành tựu lại khác nhau một trời một vực, có thể thấy rõ tính quyết định nằm ở tâm trí.

"Kiếm Lạc, nếu ngươi đi vào, đại khái sẽ tới cấp bậc nào?" Sơ Vũ tò mò hỏi.

Nghe Sơ Vũ hỏi vậy, Kiếm Lạc do dự một chút, sau đó lắc đầu:

"Không biết, nhưng ta cảm thấy mình không thể so sánh với Đạo Tông Vũ Niết.

Nàng lợi hại hơn ta nhiều.

Chẳng những thiên phú, mà còn về tâm tính."

Kiếm Lạc sẽ không phùng má giả làm người mập.

Không thể sánh bằng thì thôi.

Nàng sẽ không cố ý đi so sánh, nhưng đôi khi nàng không thể không thừa nhận, đối phương ưu tú hơn.

"Nhưng mà ca ca chắc chắn mạnh hơn nàng, mọi mặt đều mạnh hơn." Kiếm Lạc lại nói thêm.

Kiếm Khởi không nói gì, không phải hắn cảm thấy mình mạnh.

Đối với ai cũng vậy, kiếm của hắn không bao giờ xem nhẹ người khác.

Sơ Vũ không tiếp tục rối rắm chuyện này nữa, mà tò mò nói:

"Đã lâu như vậy, các ngươi nói xem tia sáng của Đông Phương Trà Trà, đã xuất hiện hay chưa?"

Kiếm Lạc lắc đầu, chuyện này thì nàng thật sự không biết.

Đông Phương Trà Trà mới mười tám tuổi, thực lực đã đạt tới tam giai, thật sự là đủ chói mắt.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment