Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 56 - Chương 56: Ám Cảnh Trong Thiên Trì Hà

Chương 56: Ám Cảnh Trong Thiên Trì Hà Chương 56: Ám Cảnh Trong Thiên Trì Hà

“Ngày nắng chói chang cảnh vật tươi đẹp, hoa đỏ là cỏ xanh, ta vui vui mừng mừng cười lớn chạy về phía trước, du ngoạn khắp đồi xanh, người chưa già.”

Đông Phương Trà Trà vui vẻ hớn hở chạy trên con đường ở Thiên Trì Hà.

Hôm nay nàng đã làm một việc vô cùng thú vị, đó chính là giả làm Ẩn Thiên tông thiếu tông chủ Lưu Hỏa.

Mặc dù Hương Dụ không để cho nàng giả bộ trước mặt người khác như thế, nhưng mà nàng đã mang theo mặt nạ, còn chọn lấy lúc không có người.

Quan trọng nhất chính là, còn có Đông Phương đệ đệ làm khán giả.

Lòng hư vinh nhỏ này của nàng chỉ cần như vậy liền đầy, nhưng mà đi vào rồi thì không thể tiếp tục giả bộ, phải tìm một chỗ không người thay mặt nạ ra mới được.

Hương Dụ nói không thay mặt nạ rất nguy hiểm.

Chỉ là vừa mới đến một nơi vắng vẻ, Đông Phương Trà Trà liền ngừng lại, không phải là đã đến nơi rồi, mà là do phía trước có người cản đường nàng.

Là Đông Phương đệ đệ.

Nếu là Đông Phương đệ đệ thì không phải sợ, dọa hắn một chút.

“Người nào?” Đông Phương Trà Trà nói.

Lục Thủy nhìn Đông Phương Trà Trà mang theo mặt nạ đứng phía trước, hắn quyết định lộ mặt mà đánh, chỉ cần không cho đối phương biết mình là ai là được.

“Lưu Hỏa?” Lục Thủy thăm dò hỏi.

“Làm càn, đã biết bản tọa là ai, còn dám nhìn thẳng bản tọa như vậy?” Đông Phương Trà Trà thêm vào chút hiệu ứng, rất có uy nghiêm nói.

Lục Thủy: “...”

Vì cái gì luôn có cảm giác có người đang bắt chước cách hắn nói chuyện.

“Đạo hữu Lưu Hỏa nổi danh khắp thiên hạ, bản thiếu gia chỉ muốn theo đạo hữu lĩnh giáo một chút.” Lục Thủy vừa nói vừa đi về phía Đông Phương Trà Trà.

Nghe được câu này, Đông Phương Trà Trà một chút hoảng hốt cũng không có, Đông Phương đệ đệ mới đến 2.1, nàng đã lên tới 2.3, chỉ dùng một bàn tay cũng có thể đánh thắng Đông Phương đệ đệ.

Ầm !!!

Khoảnh khắc nghe được âm thanh này, Đông Phương Trà Trà cảm giác mặt mình như bị giáng xuống một quyền.

Sau đó cả người cũng bay ra ngoài.

“Hả?” Đông Phương Trà Trà hoang mang kêu một tiếng.

Đông Phương đệ đệ đánh lén nàng?

Thời điểm nàng muốn đi nhìn xem Đông Phương Hạo Nguyệt ở đâu, bộp một tiếng, mặt lại bị đánh một cái.

“Không phải...”

Vừa mới nói một câu lại có thêm một quyền đánh tới.

“Khoan, ta là...”

Phịch một tiếng, Đông Phương Trà Trà cảm giác trên mặt mình có thêm một bàn chân.

“Ta biết, ngươi là Lưu Hỏa của Ẩn Thiên tông.” Lục Thủy đá bay Đông Phương Trà Trà bình tĩnh nói.

Đông Phương Trà Trà lập tức muốn cởi mặt nạ để chứng minh thân phận, chỉ là tay còn chưa chạm được vào mặt nạ, cả người đã một lần nữa bị đá bay ra ngoài.

Đông Phương Trà Trà: “...”

Không phải mà, Đông Phương đệ đệ, là ta, là ta.

Bốp, nàng cảm giác mặt mình hình như lại được tiếp xúc với một bàn tay, đau nhức quá.

Một lát sau, Đông Phương Trà Trà nằm trên mặt đất, nàng cảm giác thế giới yên tĩnh trở lại, khi nàng quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh đã không còn người nào.

Đông Phương Trà Trà ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi tràn đầy đem mặt nạ vứt bỏ.

‘Ngươi xong rồi Đông Phương Đệ Đệ, ta sẽ kêu phụ thân ta tra xét toàn bộ Đông Phương gia, ta muốn chính diện quyết đấu với ngươi.’

‘Ô ô ô, đau quá, Hương Dụ nhanh lên, cho ta thuốc.’

Sau đó Đông Phương Trà Trà nhận ra Hương Dụ không cùng vào trong này với nàng.

Đông Phương Trà Trà lập tức ngừng khóc.

Khóc không ai nhìn thấy, sẽ không có ai đau lòng.

Thật mệt mỏi.

Chờ đi ra lại khóc cho Hương Dụ nhìn.

--- ---

Lục Thủy rời đi, trong lòng khoan khoái, cuối cùng đã có thể lợi dụng lúc Đông Phương Trà Trà không có ai ở bên bao bọc, đánh cho nàng một trận.

Sau đó Lục Thủy nhìn dòng sông lưu động bên cạnh, im lặng tự nói:

‘Thiên Trì Hà có đôi khi cũng không sâu, thời điểm cảm thấy sông sâu không thấy đáy, khả năng lớn là đã tiếp xúc với Ám Cảnh.

Đối với Án Cảnh, nếu người tham dự không có đầy đủ cơ duyên hoặc thiên phú, thì sẽ không có cách nào tiếp cận được.

Ta hẳn là không có vấn đề gì.’

Lục Thủy ở bên này an vị cạnh biên giới dòng sông nghĩ nghĩ, hắn đang đợi, đợi đến hôm sau chính là thời gian Thiên Trì Hà mở ra.

Ngược dòng từ vị trí của Lục Thủy lên tới đầu nguồn, Kiều Càn mang theo hai vị hảo hữu nói:

“Không biết Lục Thủy lúc nào đến, nếu như hắn tới, nhất định phải đánh cho hắn một trận.”

Diệu Vũ Sinh cười nói:

“Nói đến, chúng ta còn không biết dáng dấp Lục đại thiếu gia ra sao.”

Gia tộc thực lực không đủ lớn, sẽ không tiếp cận được đến Lục Thủy, đương nhiên dù có đủ lớn, cũng có rất nhiều không thể tiếp cận.

Kiều Càn có thể chủ yếu là do tổ gia gia của hắn có chút giao tình với Tam trưởng lão của Lục gia.

Đương nhiên, Kiều gia cũng là một gia tộc khá mạnh.

“Khi dễ đại thiếu gia của Lục gia như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?” Đông Khởi ở một bên nói.

Hắn là đệ tử tông môn, mặc dù thiên phú không tồi, nhưng bối cảnh không lớn.

Kiều Càn cười nói:

“Không có vấn đề, các ngươi đến lúc đó canh chừng cho ta là được, ta muốn một mình đấu tay đôi với hắn.

Thế hệ trẻ tuổi chúng ta ở trong Thiên Trì Hà động thủ, là chuyện thường ngày, chỉ cần không quá mức là được.”

Hai người còn lại khẽ mỉm cười, tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ, hoàn toàn một bộ dạng Kiều Càn là Thiên Lôi muốn sai đâu đánh đó thì tùy.

Có hai người kia theo sau, Kiều Càn cũng không có sợ hãi như trước, lần trước chủ yếu là do bị Lục Thủy hù dọa.

Một mình hắn thì không ổn lắm, mang theo hai người nữa cảm giác sẽ an toàn hơn.

Bằng không đến lúc đó Lục Thủy chưa làm gì hắn mà hắn đã động thủ, tên kia nhỡ đâu lại nổi điên, muốn đồng quy vu tận với hắn thì làm thế nào?

--- ---

Rạng sáng.

Lục Thủy mở mắt, hắn nhìn xuống bốn phía, phát hiện chung quanh cũng có mấy người đang mở mắt.

Những người này đến sau Lục Thủy, có điều mọi người không ai biết ai nên cũng không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau đó Lục Thủy đứng lên, bước một bước vào bên trong Thiên Trì Hà.

Thiên Trì Hà rất rộng, dù nhiều người cùng tiến vào như vậy cũng tuyệt đối không xuất hiện tình huống bị cản trở.

Lục Thủy đạp xuống mặt sông, nhận ra nước chỉ ngập đến hết bàn chân.

Đây là do thiên phú, thiên phú càng kém thì thân thể tiến vào trong nước sẽ càng ít.

Lục Thủy quay đầu nhìn về phía những người khác, phát hiện nước đều lên đến đầu gối của bọn họ.

Hắn có chút xấu hổ.

Để giảm bớt sự xấu hổ, hắn chỉ có thể phá giải một chút cơ chế của Thiên Trì Hà, bỏ ra hai ba giây, ví trí Lục Thủy đứng bắt đầu chìm xuống, chẳng mấy chốc nước cũng đã ngập đến đầu gối.

Tốt, như vậy liền không cảm thấy xấu hổ nữa.

Nhưng hắn cũng phát hiện đầu gối chính mình như chạm đến cực hạn, tiếp theo chính là cảm ngộ của bản thân.

Lục Thủy bước thử một bước, cảm giác như một bước này của hắn đã bước qua vô số ngọt bùi đắng cay của nhân gian, bước tiếp một bước, lại cảm giác như vừa bước qua muôn sông nghìn núi.

Bước thêm bước thứ ba, lần này Lục Thủy cảm nhận được thương hải tang điền*.

*Thương hải tang điền: dùng để chỉ những thay đổi lớn lao, như biển xanh biến thành ruộng dâu.

‘Chậc chậc, Thiên Trì Hà này quả thật cũng có chút đặc biệt, khó trách có thể làm cho người ta đốn ngộ.’ Lục Thủy trong lòng âm thầm kỳ quái tự nhủ.

Mặc dù mỗi cảm giác kia đều không phải rất sâu sắc, nhưng chỉ cần để người tương ứng bắt được, sẽ khiến cho người ta lập tức lâm vào cảm ngộ.

Nhất là thời điểm vận chuyển công pháp của chính mình.

Đơn giản chính là làm ít được nhiều.

Đương nhiên, Lục Thủy không có chút hứng thú nào với vấn đề này, hắn đang suy nghĩ thời điểm nào thì thích hợp để tiến vào Ám Cảnh.

Hắn đã nhận ra vị trí của Ám Cảnh, chỉ cần muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể vào.

‘Ta nhớ Mộ Tuyết từng nói qua, Ám Cảnh rất dễ đi vào, miễn là ở trong Thiên Trì Hà thì người nào cũng có cơ hội.

Nhưng ở chỗ ta cũng đã có bảy tám người từ trên xuống, vì sao không thấy có người nào đi vào?’ Lục Thủy tò mò trong lòng.

Khi Lục Thủy nghĩ như vậy, hắn đột nhiên phát hiện mình bị khóa chặt, đúng vậy, bị khóa chặt từ chỗ sâu trong Thiên Trì Hà.

‘Tới rồi?’ Lục Thủy hơi kinh ngạc.

Lục Thủy nhìn về phía trước, phía trước hắn có một nữ nhân, lúc này nàng còn đang chậm rãi tiến lên phía trước, nhưng một khắc sau lại đột nhiên chìm vào trong Thiên Trì Hà, không thấy tung tích.

Lục Thủy còn nghe được một tiếng rít lên.

Sau đó, Lục Thủy lại nhìn thấy một người trẻ tuổi phía sau chìm xuống nước.

Không bao lâu sau, bảy tám người phía trước phía sau hắn đều đã biến mất.

Chỉ còn một mình hắn vẫn đứng đó.

Khí tức kia từ trong Thiên Trì Hà khóa chặt hắn, cứ đung đưa quanh người hắn không ngừng.

Hẳn là đang do dự không biết nó có tìm nhầm người hay không.

Lục Thủy thở dài một tiếng, chỉ có thể tự thân vận động bắt lấy khí tức kia, sau đó chìm vào sâu trong Thiên Trì Hà.

------

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment