"Nhà của ngươi thật sự có Kiếm tu sao?" Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy hỏi.
Lục Thủy gật đầu:
"Tại sao tiền bối muốn hỏi vấn đề này?"
Không có ý kiến gì, sẽ không hỏi vấn đề này.
Nếu như không có thì có ý nghĩa gì ở đây?
Kiếm Nhất lắc đầu không nói.
Lục Thủy: "..."
"Được rồi, Lục tiểu hữu ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Kiếm Nhất tò mò hỏi.
Thực lực phi phàm còn có đạo lữ chắc là rất lớn rồi, khoảng chừng hai trăm tuổi đi.
"Hai mươi." Lục Thủy mở miệng nói.
"Hai mươi a, thật sự không nhỏ, ngạch..." Kiếm Nhất dừng lại sững sờ:
"Ngươi nói cái gì?"
Lục Thủy chỉ nhìn Kiếm Nhất không nói gì, đối phương nhất định là nghe rõ.
Kiếm Nhất: "Tu vi của ngươi bao nhiêu?"
Lục Thủy: " 4.5, ờ, vừa mới tăng lên 4.6 rồi."
Kiếm Nhất: "..."
Lục Thủy: "Hơn mười ngày nữa thì có thể tăng lên ngũ giai, cũng không có nhanh lắm a!"
Cũng là nhờ kiếp trước mang tới.
Kiếm Nhất: "..."
Nhìn thấy Kiếm Nhất không nói lời nào, Lục Thủy mở miệng hỏi:
"Tiền bối cảm thấy có gì không đúng sao?"
Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy, thong thả nói:
"Ngươi cảm thấy đúng sao?"
Hai mươi tuổi sắp đạt ngũ giai, đây là khái niệm gì?
Ở thời đại của bọn họ, cường giả vô số, rất nhiều thiên kiêu nổi lên, Nhưng không có ai biến thái như vậy.
Căn cứ vào lời nói của đối phương, mang Đạo tàng chia sẻ, đoạt được Kiếm Đạo vô thượng mà không dùng, Cơ duyên trong Đại Đạo Mê Cung xem như không thấy.
Làm thế nào để có được quyết đoán như vậy?
Thua thiệt.
Tông môn của hắn thật vất vả mới có một hạt giống tốt, chưa chi đã bị người khác trấn áp.
. . .
Cuối cùng Kiếm Nhất không có rối rắm nữa.
Người chết rồi thì dễ dàng thông suốt hơn.
"Không có vấn đề gì thì ta phải đi đây." Kiếm Nhất mở miệng nói.
"Vẫn còn một ít thời gian." Lục Thủy nói.
Kiếm Nhất cười cười nói:
"Có là có, nhưng mà chính mình đi sẽ tốt hơn bị hối thúc mới đi, nên tự giác một chút.
Ngươi nói có đúng hay không?"
Lục Thủy nhìn Kiếm Nhất, trầm mặc một lát, sau đó đứng lên cung kính làm lễ:
"Tiền bối, lên đường bình an."
"Không biết về sau có còn cơ hội chơi cờ với tiểu hữu hay không, cùng với tiểu hữu chơi cờ thật sự rất vui." Kiếm Nhất mở miệng nói.
Mượn cớ "người chết là lớn nhất" để chơi xấu - hồi cờ, ngươi chắc chắn là vui rồi. Lục Thủy ở trong lòng nói thầm .
Kiếm Nhất không nói gì nữa, thân người nhẹ nhàng nhảy lên, hướng trên cao mà đi.
"Để cho ta liếc mắt nhìn Tu Chân giới một lần nữa."
Lục Thủy cúi đầu không nói gì.
Hắn có chút tò mò là rốt cuộc Kiếm Nhất vì sao mà chết, trong hai ngày quan sát, hắn có thể cảm giác được, đối phương cường đại đến không tưởng, người có Đại Đạo bình thường ở trước mặt hắn đều giống như một đứa con nít.
Người như thế tuyệt đối có khả năng đã đánh sâu vào cảnh giới trong truyền thuyết, tại sao có thể dễ dàng chết đi?
"Quên một cái vấn đề quan trọng." Lục Thủy có chút ảo não:
"Quên hỏi Lục là nam hay nữ rồi."
. . .
Kiếm Nhất bắt đầu tách khỏi Đại Đạo Mê Cung, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được.
Bởi vì tất cả bọn họ có thể ngộ Đạo, đều là công lao của Kiếm Nhất.
Bây giờ người dẫn đạo sắp tan biến, bọn họ làm sao không phát hiện được?
Kiếm Khởi cảm giác rõ ràng nhất.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên cao, một tia sáng đang hướng về phía chân trời bay đi.
Kiếm Khởi nhìn theo tia sáng, cuối cùng cung kính cúi đầu làm lễ.
Lúc này Kiếm Khởi nghe được một giọng nói:
"Đạo của Kiếm tu là do chính mình, có thể học, nhưng không thể bắt chước.
Học là sống, kế thừa là chết.
Kiếm đạo tận cùng có một thế giới hoàn toàn mới, vô cùng hấp dẫn, có thể đi nhìn xem.
Ngươi sẽ thích.
Ta không có cái gì có thể để lại cho ngươi, nhưng mà kiếm đang ở trong tay ngươi, thế giới đều là của ngươi.
Hãy dùng kiếm của ngươi, chém ra một thế giới thuộc về ngươi."
Giọng nói của Kiếm Nhất dần dần biến mất.
"Vãn bối ghi nhớ trong lòng, cung tiễn tiền bối." Kiếm Khởi cúi đầu, cung kính mở miệng.
Ánh sáng trên bầu trời đang dần biến mất.
Lúc này toàn bộ người trong Đại Đạo Mê Cung đều nhìn về phía chân trời, sương trắng bắt đầu tan biến..
Bọn họ biết Kiếm Nhất tiền bối phải rời đi.
Hết thảy đệ tử Kiếm Nhất Phong, đều cúi đầu nhẹ giọng nói:
"Cung tiễn tiền bối."
Những người khác tất nhiên cũng cúi đầu thành kính nói:
"Tiền bối lên đường bình an."
Chân Võ Chân Linh cũng cúi đầu, nhận ân huệ của đối phương, đương nhiên phải biết ơn.
Kinh Hải, Đạo Tông Vũ Niết cũng như vậy.
Kiếm Lạc thu lại thanh đao trong tay, cúi đầu trầm mặc không nói.
Nàng cảm giác mình cũng được đặc biệt chú ý.
Nàng ở trên con đường Tu đao đã đi được rất xa.
Sơ Vũ muốn ngẩng đầu nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng không thể nói nên lời.
"Tiền bối tốt xấu gì cũng thả ta ra trước đã."
...
Trên đảo, Đông Phương Trà Trà nhìn về phía chân trời, nàng cảm giác nơi đó có người phải rời đi.
Sau đó nàng buông xuống cần câu, đối với bầu trời phất tay:
"Bye bye."
Kiếm Nhất nhìn ngắm toàn bộ Đại Đạo Mê Cung, cuối cùng vọt ra khỏi Đại Đạo Mê Cung.
Thời điểm Kiếm Nhất lao ra ngoài Đại Đạo Mê Cung, toàn bộ người ở Kiếm Nhất Phong đều đã nhận ra, cũng sớm biết rằng vị tiền bối này sắp tiêu tán ở thế gian.
Tất cả cường giả đang ngồi xếp bằng ở phía trên trụ đá, không hẹn mà cùng đứng lên, sau đó đối với ánh sáng đột nhiên xuất hiện kia cúi đầu, cung kính nói:
"Cung tiễn lão tổ."
Giờ khắc này tất cả người của Kiếm Nhất Phong, ở trong lòng đều có linh cảm, cùng nhau cúi đầu làm lễ:
"Cung tiễn lão tổ."
m thanh đó giống như một cơn sóng, trực tiếp vang lên trên Kiếm Nhất Phong.
Kiếm Nhất lúc này đã tới trên bầu trời, hắn ngắm nhìn Kiếm Nhất Phong mỉm cười, đây là một cái tông môn tốt.
Không có làm mất mặt của hắn.
Rất nhanh Kiếm Nhất cảm giác được hai tia khí tức có lực lượng tương đối mạnh hơn so với những cái khác.
"Nhìn chung thực lực vẫn quá yếu, nhưng cũng tạm được! Cũng là nhân tài mới nổi."
"A, trong đó có một người cũng đã từng tiếp xúc với Kiếm Đạo vô thượng, thật sự là một gương mặt sáng giá đây.
Hơn nữa Lục tiểu hữu rất biết dùng Kiếm Đạo vô thượng nha."
Đối với việc Kiếm Đạo vô thượng bị Lục Thủy đoạt được, hắn không có cảm giác gì.
Đối với cường giả chân chính mà nói, Kiếm Đạo vô thượng cũng không có ích lợi gì.
Ở thời đại kia,có rất nhiều cường giả cũng đạt tới cấp bậc của hắn.
Không biết thời đại này có hay không.
Rất nhanh Kiếm Nhất thấy được Đạo tông, mới vừa nhìn thấy thôi đã làm cho hắn cảm thấy có một chút quen thuộc.
"Tuy rằng truyền thừa bị chặt đứt, nhưng mà vẫn kế thừa được chút gì đó."
"Cũng còn tốt."
Nhìn đến Đạo tông vẫn còn, trong lòng hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm một phần.
Đạo tông xem như không có vì cái chết của hắn mà biến mất ở bên trong bụi bặm của lịch sử.
Trước khi chết, điều làm cho hắn vẫn canh cánh trong nhiều nhất chính là Đạo tông.
-----
Dịch: MB