Nhưng mà, lúc này lực lượng sinh ra trong Không Minh Hải Vực đã từ một phân thành, sau đó biến mất ở phía chân trời.
Một chiêu đã bị phá tan, trong Không Minh Hải Vực truyền ra cảm xúc không cam tâm.
Cuối cùng cạn kiệt sức lực rồi yếu ớt ngã xuống.
Không thể chú ý đến bên ngoài được nữa.
"Ngươi xem, đã nói ngươi đừng giãy giụa rồi" Đây là câu nói sau cùng mà người tồn tại trong Không Minh Hải Vực nghe thấy được.
Cảm giác không cam lòng khó mà lắng xuống được.
Chờ cho Không Minh Hải Vực bình tĩnh trở lại, Kiếm Nhất mới nhìn hướng Lục Vô Vi.
"Một chiêu kiếm thật là mạnh."
Đại trưởng lão nhìn Kiếm Nhất không nói gì.
Kiếm Nhất cũng không nói nhiều? Nếu như Lục Vô Vi không có ra tay? Hắn cũng không thể bị đối phương tiễn bước.
Làm sao có thể làm cho đối phương hài lòng đâu?
"Muốn nhìn cũng đều nhìn, cần phải đi."
Giọng nói của Kiếm Nhất rơi xuống? Sau đó hóa thành một tia sáng phân tán ở giữa không trung.
Bóng dáng của hắn cứ như vậy tan biến ở trong trời đất.
Hắn là tự mình đi? Không có chờ đến thời điểm cuối cùng.
Như vậy có vẻ phóng khoáng hơn.
Đúng không?
Đại trưởng lão trầm mặc nhìn, một lát sau có trận gió ở trên không bay lượn.
Trên bầu trời? Đã không còn bóng dáng ai cả.
. . .
Lục Thủy ngồi bên bàn cờ, phía đối diện từ lâu đã không còn bóng dáng của Kiếm Nhất.
Sương trắng đã muốn lắng lại? Thậm chí bắt đầu lui về nơi đây? Nhưng không có có ảnh hưởng đến đường nhỏ và đại thụ.
Lục Thủy biết, một tia Thần thức của Kiếm Nhất đã muốn triệt để tiêu tán.
Lúc này trên bàn cờ, xuất hiện thêm vài món đồ.
Một thanh kiếm? Một tờ hôn ước.
Kiếm này là thanh kiếm mà thời trẻ Kiếm Nhất mang theo? Đạt tới cảnh giới của hắn thì trong tay có kiếm hay không cũng không có gì khác nhau.
Nhưng thanh kiếm này được Kiếm Nhất mang bên mình, đương nhiên không kém cỏi.
Hôn ước là Tịnh Thổ đưa cho, cầm hôn ước đến Tịnh Thổ, chỉ cần đương đại công chúa chưa có lập gia đình? Sẽ thực hiện hôn ước.
Đây là ràng buộc.
Lục Thủy chỉ nhìn qua mấy thứ này, không có dự định mang đi.
Một lát sau hắn đứng dậy rời đi.
"Để lại cho người hữu duyên!"
Kiếm của Kiếm Nhất nằm ở trong tay của hắn, sẽ bị bỏ vào một góc mà thôi.
Không bằng để lại cho người hữu duyên? Tương lai còn có thể tại Tu Chân giới tỏa ra hào quang của nó.
Còn về hôn ước.
Có vài người vẫn chưa tìm được đạo lữ, đã tặng kiếm? Thôi thì tặng luôn một đạo lữ? Coi như là Kiếm Nhất để lại phúc lợi a!
Người hữu duyên thì có được.
Lục Thủy đi ở trên đường nhỏ? Cũng không quay đầu lại vẫy vẫy tay:
"Đi rồi."
Đã không thể thắng cờ còn thua liên tiếp ba ván thật là một chuyện đáng ghét.
Đi vào sương trắng, Lục Thủy bắt đầu hướng ra bên ngoài mà đi, Cơ duyên trong Đại Đạo Mê Cung cũng gần kết thúc.
Đi ra khác với lúc đi vào, muốn đi vào thì phải chậm rãi mà đi nhưng đi ra ngoài thì lại khác.
Lục Thủy không dùng cách bình thường để đi.
Cho nên rất nhanh đã về tới bên vách đá
"Xem ra sương trắng đã muốn thu về như lúc đầu."
Lục Thủy nhìn xem từng lớp sương trắng mỏng manh, đang nhanh chóng bay về chỗ đại thụ, thì hắn biết đã đến lúc đi ra.
Lúc này Chân Võ Chân Linh đang đứng ở bên ngoài Mê Cung Tiểu Đạo.
"Hiện ra."
"Một con đường hoàn chỉnh."
Phía trên ngọn núi lớn, Kinh Hải đứng ở đỉnh núi nhìn phong cảnh phía ngoài xa.
Đó là một đại dương bao la, mênh mông vô bờ, làm cho người ta có cảm giác bản thân thật bé nhỏ.
"Thật sự là một hành trình kì diệu."
Hắn ngắm nhìn Đại Hải, trong lòng yên ổn.
Hắn ở trong này chiếm được đầy đủ cơ duyên, cũng hiểu được cơ duyên do đâu mà có.
Lúc này Đạo Tông Vũ Niết vẫn đang đứng ở trên Đại Hải, nhưng mà dưới chân nàng đã có một con đường, đây là con đường có thể băng qua đại dương.
"Con đường mới cũng không dễ đi, nhưng mà người khác không thể nào so sánh được."
. . .
Lúc này Sơ Vũ đang trôi nổi trên biển, nhưng cuối cùng vẫn còn sống.
Kiếm Lạc đang ở bên cạnh Sơ Vũ, nàng không có nhìn thấy Sơ Vũ, thế nhưng lòng có cảm giác, ngay tại chỗ vung ra một đao cực mạnh.
Nơi này thích hợp luyện đao.
Kiếm Khởi không giống như mọi người, hắn đứng ở trên đỉnh núi cao.
Ở trong này hắn không có cảm ngộ được cái gì.
Hắn chỉ không ngừng luyện kiếm mà thôi.
Hiện tại hắn đã muốn hoàn toàn khác xa so với lúc mới vừa đi vào.
Hắn bắt đầu khống chế được Kiếm khí, kiếm ý.
Kiếm Nhất tiền bối không dạy cho hắn cái gì lại giống như đã dạy cho hắn tất cả.
. . .
Tất cả mọi người đều có thu hoạch, Đông Phương Trà Trà cũng không ngoại lệ, nàng câu cá tốc độ càng lúc càng nhanh.
Tuy rằng câu lên đều là trái cây.
Thế nhưng đã chất thành đống.
Đậu Nha càng ăn càng chậm, hiện tại đang cắn trái cây nhìn chằm chằm Đông Phương Trà Trà chảy nước bọt, ăn không nổi nữa.
Đông Phương Trà Trà cũng ăn không nổi, nhưng vẫn không thấy no.
"Lấy về cho Hương Dụ bọn họ ăn, biểu tẩu chắc cũng sẽ thích.
Lại cho Đông Phương đệ đệ, tiểu di và dượng, cha và mẹ."
Đông Phương Trà Trà nghĩ nàng nhất định sẽ được khen ngợi.
Nhất là cha và mẹ.
Sau đó Đông Phương Trà Trà lấy cái khăn che mắt mang vào, nàng cảm thấy sắp phải rời khỏi đây, nên chuẩn bị một chút.
Ở bên ngoài là không thể tháo khăn che mắt ra.
Tất cả mọi người đều dặn dò nàng như vậy.
"Mang khăn che mắt, sửa sang lại quần áo, mang theo Đậu Nha, trái cây cũng thu xong, cần câu ở trong tay.
“Ừm, không có bỏ sót gì cả."
Đông Phương Trà Trà kiểm tra lại, sau khi xác định không có vấn đề, mới an tâm đợi kết thúc.
. . .
Lúc này trên bầu trời của Đại Đạo Mê Cung bắt đầu xuất hiện tia sáng, những tia sáng này phân tán ở khắp nơi trong Đại Đạo Mê Cung.
Tất cả mọi người vào giờ khắc này hiểu được, chỉ cần chạm vào tia sáng, thì có thể lập tức rời đi.
Đã đến lúc rời đi, đương nhiên không phải tất cả bọn họ phải ngay lập tức đi ra.
Mà là sau khi hoàn thành cảm ngộ, thì có thể trực tiếp rời đi.
Thời hạn cuối cùng là nửa ngày sau.
Khi đó không muốn đi cũng sẽ bị cưỡng chế đưa đi.
Trước kia rất nhiều người sẽ đợi cho đến thời khắc cuối cùng, hiện tại thì khác, bọn họ đều đã đạt đến cực hạn.
Nên đi ra.
Cần phải trở về bế quan để hấp thụ cơ duyên ở nơi đây.
Chân Võ Chân Linh không chần chờ mà trực tiếp rời đi, bọn họ cần phải ra ngoài sớm hơn Thiếu gia một chút, không thì Thiếu gia sẽ không có người chăm sóc.
Hương Dụ cũng là như vậy, lỡ như Trà Trà tiểu thư đi ra ngoài trước, không biết có gặp nguy hiểm gì hay không.
Không nhìn thấy Trà Trà tiểu thư, nàng không yên tâm.
Sau đó số lượng lớn người bắt đầu rời khỏi Đại Đạo Mê Cung.
Sơ Vũ, Kiếm Lạc, Kiếm Khởi, Kinh Hải, Vũ Niết, Đông Phương Trà Trà, Đông Phương Hiểu Hiểu, đều chọn trực tiếp rời đi.
Đã không còn cần thiết ở lại đây.
-----
Dịch: MB