Nhưng mà, từ chỗ Minh Thổ đó, Chân Võ Chân Linh cảm thấy Thiếu gia có khả năng đã cuốn vào trong vòng xoáy lớn.
Câu nói kia, giết Lục Thủy Minh Thổ liền có thể phục hưng, khiến cho bọn hắn cảm thấy tất cả còn lâu mới đơn giản như những gì bọn hắn thấy.
Có điều chức trách của bọn hắn không phải là biết rõ những thứ này, mà là giúp Thiếu gia làm chút việc nhỏ.
Thiếu gia bọn họ cuối cùng cũng sẽ có ngày giải quyết được cái vòng xoáy này.
Nhất định sẽ.
Chân Võ không nghĩ nhiều nữa, đáp một tiếng, sau đó liền tiếp tục nói:
“Lạc Phong nói gần đây Bỉ Chi Hải Ngạn mở ra vì bị người truyền ra, hơn nữa còn nói độ khó tiến vào Bỉ Chi Hải Ngạn đã thấp xuống.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng Bỉ Chi Hải Ngạn mở ra, khẳng định có cất giấu mục đích của một số người.
Lạc Phong tra được Bỉ Ngạn có thể có liên quan tới cường giả nào đó của Phật Môn.
Một vài ghi chép không đáng tin cậy cho thấy, vị cường giả Phật Môn này có thể làm cho Phật tiến vào Bỉ Ngạn, đặc biệt xuất gia tiến vào Khổ Hải, cầu kiến chúng phật.”
Lục Thủy chỉ nghe, không nói gì thêm.
Lần này Bỉ Chi Hải Ngạn mở ra quả thực là ngoài ý muốn.
Minh Thổ và Tịnh Thổ đều không an phận, cộng thêm chuyện ở phần cuối của biển, đã trực tiếp đẩy nhanh việc Bỉ Chi Hải Ngạn mở ra.
Nhưng người lan truyền thông tin này, Lục Thủy thật sự không biết là ai sẽ làm như thế.
Về phần Phật Môn, cái này dính đến điểm mù của Lục Thủy, hắn hoàn toàn không biết.
Có điều cũng không có hứng thú gì.
Bỉ Chi Hải Ngạn cũng coi như đặc biệt, nếu đi có lẽ có thể có được một chút tin tức.
Nhưng gần đây hẳn là không có thời gian đi.
Cho nên, trước tiên tạm thời mặc kệ đi.
“Còn gì nữa không?” Lục Thủy hỏi.
“Lạc Phong nói bọn hắn có một vấn đề muốn thỉnh giáo Thiếu gia.” Chân Võ nói.
Thật ra Chân Võ cũng rất tò mò với vấn đề kia.
Loại người cấp bậc như bọn hắn này, cả đời này khả năng đều không thể tiếp xúc với đáp án của vấn đề này.
Cho nên, nếu như Thiếu gia có thể trả lời, vậy thật khiến người ta vui mừng.
Chỉ là loại vấn đề này, Thiếu gia thật sự sẽ có thể trả lời sao?
Chân Võ cảm thấy rất không có khả năng.
“Hỏi đi.” Lục Thủy mở miệng nói.
Một vấn đề, hắn còn chưa đến mức từ chối.
“Lạc Phong hỏi, trên đời này có tồn tại luân hồi không?” Chân Võ trình bày lại y nguyên câu nói một lần.
Nghe được vấn đề này, tay lật sách của Lục Thủy cũng dừng lại.
Mấy người này mới cấp mấy?
Đột nhiên lại đi hỏi loại vấn đề này.
Giống như hai đứa học sinh tiểu học hỏi nhìn con trai mình ly hôn có cảm giác như thế nào vậy.
Đương nhiên, điều này cũng như một đám người thân ở dưới mặt đất, hỏi trong vũ trụ vô tận có tồn tại sinh mệnh hay không.
Những việc chưa biết nói chung luôn sẽ hướng con người ta tới đáp án.
“Vậy phải xem có cái nhìn thế nào về vấn đề luân hồi này.” Lục Thủy khép sách lại nói.
Vấn đề này không phải một hai câu là có thể nói rõ, cho nên lúc trả lời vấn đề này, Lục Thủy không tính đọc sách.
“Giống như kiểu Địa Phủ mà một số người hay nói kia.” Chân Võ suy nghĩ, nói.
Thật ra hắn rất bất ngờ, Thiếu gia dường như thật sự biết đáp án của vấn đề này.”
“Không tồn tại.” Lục Thủy mở miệng nói:
“Sinh tử là một bộ phận tuần hoàn của thế gian, loại tuần hoàn này không thi hành ở bất kỳ một chỗ gì.”
Lục Thủy dừng lại, nói:
“Đương nhiên, nơi Luân Hồi xác thực không tồn tại, nhưng loại chuyện luân hồi này là có thể tồn tại, chỉ là hình thức có chút khác biệt mà thôi.”
“Hình thức khác biệt?” Chân Võ có chút không hiểu.
“Ví dụ như Phật Môn Chính Quả, một khi có được Phật Môn Chính Quả, như vậy sẽ có tư cách mở ra kiếp sau.
Kiếp sau xem như hồi sinh.
Tương xứng với luân hồi, chỉ là số lần có hạn, kiếp sau cũng không có cách nào dự đoán được thôi.” Lục Thủy tiếp tục nói.
“Nhưng bên ngoài Phật Môn, người có thể nắm giữ loại phương thức hồi sinh này cũng không nhiều.”
“Vậy liệu rằng có thế lực cường đại nào lập ra nơi Luân Hồi không?” Chân Võ hỏi.
Lục Thủy lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Không thể nào, nắm giữ luân hồi của người khác, đồng nghĩa với nắm giữ phương pháp phục sinh.
Giới hạn sức mạnh của thế giới, không ai có thể phục sinh người đã chết đi từ lâu.
Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa cũng không ngoại lệ.
Muốn làm được loại chuyện này đầu tiên cần...”
Lục Thủy dừng lại, không tiếp tục nói, chỉ lắc đầu:
“Trong đó dính tới rất nhiều sức mạnh và nhận thức về thế giới liên quan, cộng thêm kết cấu sinh mệnh, nói ngươi cũng không hiểu.”
Chân Võ: “...”
Hắn quả thật hoàn toàn không hiểu, nhưng cũng coi như biết được đáp án.
Nơi Luân Hồi không tồn tại, nhưng luân hồi có thể tồn tại.
Đương nhiên, có tồn tại hay không không liên quan đến hắn.
Hữu dụng duy nhất chính là gia tăng kiến thức.
Mặc dù tri thức này cũng không có chỗ nào để dùng.
...
Trên mặt biển rộng lớn vô biên.
Một con rùa đen to lớn đang chậm rãi bơi.
Trên lưng con rùa đen này có một người đàn ông đang ngồi.
Trong mắt người đàn ông này dường như trải rộng huyền bí vô tận, hắn ngồi ở chỗ đó cho người ta một loại cảm giác nhìn thấu tương lai.
“Lần này ngươi muốn đi đâu?” m thanh già nua chậm rãi vang lên từ trong miệng rùa đen.
“Tùy tiện đi đến một nơi nhiều người gần đây làm một thầy bói đi.” Thiên Cơ Lâu Vũ nói.
Đúng vậy, hắn chính là chủ nhân Thiên Cơ Các, Thiên Cơ Lâu Vũ.
Bọn hắn rời khỏi Tiên Sơn, đi lại không ngừng khắp tu chân giới.
“Bây giờ mới đi ra được bao lâu mà đã đổi nhiều nơi như vậy, có phải có chút cẩn thận quá hay không?” Thạch Quy tò mò hỏi.
“Luôn có người theo đuôi phía sau, cũng không có cách nào, nhưng lần này hẳn là không có theo đuôi.” Thiên Cơ Lâu Vũ mở miệng nói.
“Ngươi giống như đã thật lâu rồi không có tiến vào loại trạng thái kia.” Thạch Quy nói.
Dưới tình huống bình thường, Thiên Cơ Lâu Vũ mặc dù thân ở hiện tại, nhưng hắn sống ở tương lai, ánh mắt của hắn vẫn luôn ở trong tương lai.
Mà bây giờ, Thiên Cơ Lâu Vũ thân ở hiện tại, cũng sống ở hiện tại.
Ánh mắt vẫn luôn không dám nhìn vào tương lai.
“Ngươi không hiểu, tương lai đột nhiên có nhiều hơn rất nhiều biến số, ta không dám nhìn.
Ngươi hẳn là cũng cảm thấy, hai tháng gần đây không ngừng xảy ra chuyện lớn, chuyện xảy ra trong hai ba tháng nay, so với mấy trăm năm trước đó có khi còn nhiều hơn.
Mà phía sau mỗi một chuyện đều có hướng phát triển không giống với bình thường.
Ví dụ như Bỉ Chi Hải Ngạn sắp mở ra, lần này Bỉ Chi Hải Ngạn dường như là mở ra vì con người.
Tịnh Thổ, Minh Thổ, biển cả, đều có sức mạnh thúc đẩy.” Thiên Cơ Lâu Vũ thở dài một tiếng.
Tu chân giới hiện tại, hắn càng xem càng không hiểu.
Càng ngày càng không dám nhìn.
Tu chân giới tương lai biến thành cái dạng gì, hắn không biết.
Cũng không dám biết.
“Là bởi vì những thế lực Tiên Đình kia đang thức tỉnh sao?” Thạch Quy mở miệng hỏi.
“Ai biết được.” Thiên Cơ Lâu Vũ lắc đầu, tiếp tục nói:
“Thời đại này, cấm kỵ kèm theo cũng không ít, không gian sinh tồn của ta cũng càng ngày càng nhỏ hẹp.”
“Đến hồ Hải Đường rồi.” Thạch Quy nhìn về phía trước, mở miệng nói.
Ở trước mặt bọn họ có một hòn đảo, đảo này không lớn, cũng không có nơi quá đặc biệt.
Nhưng trên hòn đảo có một cái hồ lớn.
Hồ này trong vắt thấy đáy, nhìn thấy hình phản chiếu rõ ràng, trong hồ có cột đá đan xen, có thể cho người đi qua.
Rất nhiều người nhàn rỗi sẽ đến đây đi dạo một vòng.
Không tính là quá đẹp, nhưng cũng được.
Mà ở bên hồ này có một con đường bằng đá dẫn đến đình, trong đình có một vị đạo nhân ngồi, phía trước hắn có bày một cái sạp nhỏ, trên sạp viết hai chữ xem bói.
Đạo sĩ kia hơi lim dim mắt, lúc cảm giác được phía trước có người xuất hiện, thì nhẹ nhàng chậm chạp nói:
“Nhân duyên tương lai, đạo hữu muốn coi gì?”
Nói rồi đạo nhân mở mắt, chỉ là vừa mới mở mắt, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Phía trước hắn có một con rùa lớn, trên lưng rùa có một người đàn ông đang ngồi.
Nhìn thế nào cũng thấy không đơn giản.
“Cái này, tiền bối có gì cần hỗ trợ sao?” Đạo sĩ lập tức đứng lên nói.
Đối phương nhìn thế nào cũng thấy là sâu không thấy đáy.
Hắn cũng không dám khinh thường trước mặt đối phương.
“Mấy ngày tới để lão phu ở chỗ này giúp ngươi đoán mệnh, thế nào?” Thiên Cơ Lâu Vũ mở miệng nói.
--- -
“Không có chuyện gì sao?” Đông Phương Trà Trà đeo cái che mắt lại, hỏi.
Vừa rồi chị dâu nói với nàng rằng con mắt nàng không có vấn đề, không cần để ý.
Lo lắng của nàng liền trút xuống, mặc dù trước cũng không có bao nhiêu.
“Ừm, không cần để ý, chỉ là sau này thiếu người hỗ trợ đánh nhau thì có thể thử dùng con mắt vẽ một con Linh thú ra hỗ trợ.
Tốt nhất là Tứ Thượng Thánh Thú.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
“Vậy phải học vẽ tranh?” Đông Phương Trà Trà lẩm bẩm một câu, lại hỏi:
“Chị dâu vừa nói muốn ra ngoài dạo chơi, là muốn đi đâu?”
“Vốn là muốn đi núi Hải Cảnh, nhưng dì Đường nói ở hồ Hải Đường rất dễ mua được đồ vật nàng muốn.
Cho nên đi hồ Hải Đường.” Mộ Tuyết nói.
-----
Dịch: MB