Sau khi Đông Phương Trà Trà nói ra vị trí, Mộ Tuyết liền cúp điện thoại.
Sau đó nhìn về phía Lục Thủy nói:
"Trà Trà ở phía trước gặp một thầy bói, Lục thiếu gia có muốn đi qua xem thử hay không?"
Những thứ Mộ Tuyết cần đã mua xong, cho nên bây giờ xem như là thời gian rảnh rỗi.
Phải chờ tới buổi chiều mới có thể trở về, hiện tại cũng chỉ có thể đi lang thang.
"Mộ tiểu thư dẫn đường đi." Lục Thủy mở miệng nói.
Vừa rồi Mộ Tuyết đã lên tiếng hỏi rõ vị trí, rõ ràng là muốn đi xem thử.
Đương nhiên hắn không có lí do gì cự tuyệt.
Là thầy tướng số a, thật thú vị.
Nếu như dám nói lời khó nghe, hắn sẽ ngay tại chỗ vì đối phương vẽ vòng tròn.
Lục Thủy ở trong lòng suy nghĩ.
. . .
Đông Phương Trà Trà nói chuyện điện thoại xong, thì lập tức nói:
"Biểu tẩu bọn họ đang trên đường tới đây, đúng rồi, có làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của ngươi hay không?
Ta có cần tránh qua một bên hay không?"
Ảnh hưởng tới người khác không phải là một chuyện tốt.
Thiên Cơ Lâu Vũ lắc đầu:
"Tiểu cô nương tiếp tục ngồi là tốt rồi, rỗi rãnh tới buồn chán, tiểu cô nương nếu như có vấn đề gì, cứ hỏi là được."
Đông Phương Trà Trà nghĩ nghĩ, sau đó từ trên tóc cầm lấy Đậu Nha xuống, hỏi tiếp:
"Ta muốn biết, Đậu Nha khi nào mới thôi đối với ta chảy nước miếng."
Ngày hôm nay đi ra ngoài, Đậu Nha đã bị Đông Phương Trà Trà mang theo trên người.
Biểu tẩu nói làm như vậy Đậu Nha sẽ hồi phục nhanh hơn.
Thiên Cơ Lâu Vũ nhìn về phía Đậu Nha, lập tức nhíu mày lại.
"Cây Nhục Thực Hoa này thật đặc biệt, tương lai của cây hoa này cũng rất phi thường, xứng đáng là Thời Đại Sủng Nhi, ngay cả sủng vật cũng đặc thù như vậy."
Thiên Cơ Lâu Vũ có chút khiếp sợ.
Sau đó lắc đầu nói:
"Vấn đề này là do tập tính, cũng giống như con người khi không được ăn cơm."
Đông Phương Trà Trà nghe hiểu, vậy là Đậu Nha sẽ tiếp tục đối với nàng chảy nước miếng.
Thật thê thảm.
Sau đó Đông Phương Trà Trà muốn tiếp tục hỏi, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết hỏi cái gì.
Dường như không có gì cần phải hỏi.
"Muốn biết như thế nào xem xét thiên cơ, mệnh lý sao? Nếu biết, thì có thể biết được bản thân có phải là người vô địch Tu Chân giới hay không." Nhìn thấy Đông Phương Trà Trà không có ý định nói chuyện, Thiên Cơ Lâu Vũ chỉ có thể chủ động đi dẫn đạo.
Đông Phương Trà Trà lập tức gật đầu, nhưng mà rất nhanh nàng lại lắc đầu.
Tiếp đó lấy ra tất cả linh thạch trên người, nói:
"Nhiêu đây đủ không?
Không đủ thì ngươi đừng nói nữa, ta sợ không đủ tiền trả."
Thiên Cơ Lâu Vũ nhìn Đông Phương Trà Trà, cảm thấy tiểu cô nương này thật sự có chút ý tứ.
Chỉ là nhìn thoáng quá có vẻ không quá thông minh, tâm trí không đủ cao.
"Đủ." Lần này Thiên Cơ Lâu Vũ không có cự tuyệt.
Đông Phương Trà Trà đẩy linh thạch đi qua, sau đó an tĩnh ngồi tại chỗ, đợi Thiên Cơ Lâu Vũ nói cho nàng biết.
Hương Dụ chỉ nhìn chứ không nói gì, tuy rằng đưa tiền, nhưng nàng cảm giác đối phương dường như không quá chú ý tới linh thạch.
"Quẻ bói, thiên cơ, xu hướng trong thiên địa, đều là một phần trong mệnh lý.
Quẻ bói rất đa dạng, không chỉ có lành - dữ, lợi - hại, thiên cơ là vô hạn, hiểu được tồn tại của nhân quả, khó dò xét được thiên địa cổ kim hàng nghìn năm.
Chỉ cần làm được này đó, thì có thể biết được mình sẽ là vô địch hay không .
Mà muốn làm được này đó, đối người khác có thể nói là vô cùng gian nan, nhưng đối tiểu cô nương ngươi mà nói, tất cả đều có thể.
Thiên cơ bên trong thì Tiên Sơn Thiên Cơ Các là nhất.
Nếu có duyên, có thể đi Tiên Sơn xem thử."
Nói xong Thiên Cơ Lâu Vũ lấy ra một quyển sách tên là Thiên Diễn Chi Thuật:
"Hoặc là có thể học tập quyển sách này, đây là mệnh lý cơ sở, có thể bước đầu dự đoán lành, dữ.
Cái này tặng cho tiểu hữu.
Đây là quyển thượng, nếu như muốn học quyển hạ, như vậy..."
Nói tới đây, Thiên Cơ Lâu Vũ đột nhiên sửng sốt.
Hắn cảm giác trời bỗng nhiên tối xuống.
Cái này có chút không bình thường.
"Tối rồi?" hắn mở miệng hỏi.
"Không có a." Đông Phương Trà Trà nhìn ngó bốn phía, trời chưa tối.
Nàng đối với quyển sách Thiên Diễn Chi Thuật này có chút hứng thú.
Nếu như nàng thật sự học xong, vậy thì có thể biết chính mình khi nào thì trở nên mạnh mẽ.
"Trời không có tối?" Thiên Cơ Lâu Vũ trong lòng có chút khiếp sợ.
Không có tối, vì sao thế giới của hắn đột nhiên nhìn không thấy gì hết?
"Ngươi làm sao vậy?" Thạch quy truyền âm cho Thiên Cơ Lâu Vũ.
"Ta không nhìn thấy gì." Thiên Cơ Lâu Vũ mở miệng nói.
"Ta không phải hỏi cái này, mà là ngươi đang run rẩy." Thạch quy có chút kinh hãi nói.
Nó chưa từng thấy Thiên Cơ Lâu Vũ vô thức run rẩy.
Thiên Cơ Lâu Vũ lập tức nắm lấy tay của mình, hắn cũng cảm thấy tay của hắn đang run rẩy.
Không chỉ có như vậy, hắn thậm chí có thể nhận thấy tim của hắn cũng đang run rẩy.
Giờ khắc này, có một nỗi sợ vô hình tràn ngập ở trong lòng.
"Ta, ta biết tại sao mình không nhìn thấy." m thanh của Thiên Cơ Lâu Vũ mang theo từng tia hoảng sợ.
"Vì sao?" Thạch quy lập tức truyền âm hỏi.
"Con mắt của ta lấy thế giới mệnh lý làm cơ sở quan sát, mới vừa rồi, toàn bộ mệnh lý chung quanh ta trong nháy mắt mất hết hiệu lực.
Một kiếp nạn không biết trước, đang đến gần ta." Thiên Cơ Lâu Vũ nhẹ giọng nói.
Mặc dù hắn cố gắng giữ vững bình tĩnh.
Nhưng mà hắn vẫn không khống chế được những cơn run rẩy
Lần này hắn phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
Không phải đối phương chủ động tìm tới, mà bị hắn trêu chọc mới tới.
Không thì hắn nhất định sẽ phát hiện ra và nhanh chân chạy khỏi nơi này.
Hắn trốn lâu như vậy, không nghĩ tới trực tiếp từ bên vách đá rơi xuống vực sâu.
Thạch quy cũng kinh hãi không thôi, rốt cuộc là nhân vật đáng sợ nào đang đến gần bọn họ?
"Không trốn sao?" Thạch quy lập tức hỏi.
Lúc này còn ở lại đây thì không sáng suốt cho lắm.
"Không, không kịp nữa rồi, bọn họ, đến rồi." Thiên Cơ Lâu Vũ có chút tuyệt vọng.
Ngay lúc này hắn nhìn thấy cách đó không xa đi tới hai người.
Mỗi người đều làm cho hắn không cách nào nhìn thẳng, nếu hắn dám đi xem xét vận mệnh của đối phương, trong nháy mắt, ánh mắt của hắn sẽ bị mù.
Hai cái cực kỳ đáng sợ nhất.
Thiên Cơ Lâu Vũ chuyển sang ánh mắt bình thường, lúc này hắn có thể thấy rõ ràng, hai nhân vật khủng bố này chỉ là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Nhìn qua vô cùng bình thường.
Nếu hắn không phải Thiên Cơ Lâu Vũ, hắn sẽ cho rằng đây là hai người bình thường.
Nhưng hắn chính là Thiên Cơ Lâu Vũ, cho nên hắn biết, hai người kia khủng bố đến nỗi hắn thở cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ là mệnh lý bên trong cấm kỵ.
Xem xét tương lai của bọn họ, suy tính những sự vật có liên quan với bọn họ, không khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa.
-----
Dịch: MB