Lục Thủy nhìn Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng vẫn đang quỳ một chân trên đất, thu hồi sách, hỏi:
"Là Minh Thổ Thiên Vũ, ngươi có bao nhiêu quyền hạn ở Minh Thổ?"
Danh Dữ Trọng đang vui mừng vì may mắn sống sót, nghe được câu hỏi của Lục Thủy, trong nháy mắt, hắn cảm thấy dường như mình đã trở lại đảo hoang.
Lúc trước, cũng đối mặt với người này, khi đó, tưởng chừng mình sẽ bị diệt khẩu bất cứ lúc nào.
Bây giờ, mặc dù không có bị giam cầm, nhưng nỗi sợ hãi ở trong lòng của Danh Dữ Trọng lại càng nhiều hơn.
Cấp trên của hắn, Minh Thổ Bách Luyện, đã chết trong tay của đối phương.
Bầy thú truy sát hắn thật lâu, chỉ nghe một câu nói đã sợ hãi rút lui.
Người trước mắt này, còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của hắn
"Không, không có cao lắm, chỉ nhiều hơn so với thành viên bình thường của Minh Thổ." Danh Dữ Trọng cúi đầu nói ra.
"Ngươi biết được bao nhiêu chuyện liên quan với thời đại Lạc Tam Sinh?" Lục Thủy hỏi.
Lục Thủy không biết thời đại của Lạc Tam Sinh kết thúc khi Chân Thần ngã xuống, hay là khi thời kỳ Viễn Cổ triệt để kết thúc.
Bởi vì Lạc Tam Sinh không nằm trong tam đại thế lực, nên Lục Thủy không biết được kết cục của hắn.
Nói cách khác, không thể xác định được danh tiếng của người này trong thời kỳ Viễn Cổ.
Lục Thủy cũng không có hứng thú gì đối với người này, chỉ muốn thông qua hắn để tìm hiểu thêm về thời kỳ Viễn Cổ.
Tốt nhất là, có thể hiểu rõ những chuyện lên quan tới thời kỳ của Dự Ngôn Thạch Bản.
Danh Dữ Trọng có chút lúng túng:
"Mặc dù những ghi chép có đề cập một phần nhỏ về chuyện của Lạc Tam Sinh, nhưng mà không có nói rõ là ở thời đại nào.
Nhưng nếu kiên nhẫn tìm đọc, có thể sẽ có một ít thu hoạch."
"Có nghe nói về Viễn Cổ Tiên Đình hay không?" Lục Thủy lại hỏi.
Danh Dữ Trọng lắc đầu.
Lục Thủy cũng không để ý.
Tuy nhiên, hắn nhớ lại chuyện trước đó, ở Minh Thổ.
"Sau khi chúng ta rời khỏi, Minh Thổ có xảy ra chuyện lớn gì không?" Lục Thủy hỏi.
Hắn muốn biết Đại trưởng lão có ra tay hay không.
Hỏi Danh Dữ Trọng chắc chắn là chính xác hơn hỏi những người khác.
"Chuyện lớn?" Danh Dữ Trọng không hiểu cho lắm.
"Minh Thổ có bị kiếm chém đứt không?" Lục Thủy trực tiếp hỏi.
Danh Dữ Trọng: "..."
Mộc Nhiễm: "..."
Câu nói này thật hù dọa người.
Nếu như Minh Thổ có thể bị chém bằng một thanh kiếm, có nghĩa là Tịnh Thổ cũng có thể bị cắt bằng một thanh kiếm.
Tu Chân giới thật sự đáng sợ như vậy sao?
Đừng nói đến Minh Thổ Thập Điện, ngay cả Tịnh Thổ Vương Thượng cũng không dám nói như vậy.
"Không có." Danh Dữ Trọng thấp giọng nói.
Lục Thủy cũng nhẹ nhàng thở ra, vậy là, Đại trưởng lão thật sự không có đi đến đó.
"Thái độ của Minh Thổ Thập Điện đối với sự kiện kia như thế nào?" Điều Lục Thủy muốn biết là, đối phương sẽ làm gì sau khi Minh Thổ Bách Luyện - Hỏa Dực bị hắn giết.
Hắn nhớ là Minh Thổ Thập Điện Sát Ngấn có liên kết với vật gì đó trên người của mình.
Nhưng mà thứ này vẫn không có phản ứng, hắn ném tới ném lui rồi quên mất.
Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng có chút lúng túng nói:
"Khi tiền bối bỏ đi, không có thả ta ra. Gần đây, ta mới vừa trốn thoát khỏi hòn đảo, thì bị đàn thú đuổi giết.
Vẫn luôn chạy trốn tới bây giờ."
Lục Thủy: "..."
Từ lúc hắn rời khỏi Minh Thổ đến nay đã bao lâu rồi?
Được rồi, lần này thu thập tin tức thất bại, là vấn đề của hắn.
Nhưng hắn cũng biết được một chuyện là: Minh Thổ không có bị Đại trưởng lão công kích.
Sau đó, Lục Thủy nhìn về phía Tịnh Thổ Mộc Nhiễm:
"Tịnh Thổ hoàng tộc?"
Mộc Nhiễm trong lòng cả kinh, sau đó cúi đầu đáp:
"Vãn bối là Tịnh Thổ tam công chúa."
Lục Thuỷ hơi bất ngờ, thì ra không chỉ có một vị Tịnh Thổ công chúa.
Tịnh Thổ và Minh Thổ không giống nhau, Tịnh Thổ hoàng tộc thân cận Tịnh Thổ, có quyền năng đặc biệt ở Tịnh Thổ.
Vì vậy, từ trước tới giờ, bộ tộc của bọn hắn luôn thống trị Tịnh Thổ.
Nhưng tình hình ở bên trong như thế nào thì hắn không có tìm hiểu tỉ mỉ.
Không có giá trị nghiên cứu.
Tình cờ đi qua một hai lần, đại khái là vì tìm tài liệu.
Chẳng những bọn họ không gây sự với hắn mà còn vô cùng khách sáo.
Nếu như phải so sánh, thì thái độ của bọn họ tốt hơn người của Minh Thổ rất nhiều.
Mộc Nhiễm đúng là Tịnh Thổ hoàng tộc, nhưng mà đối phương chỉ liếc mắt đã nhìn ra, làm cho nàng có chút hoang mang.
Tịnh Thổ hoàng tộc có sức hấp dẫn đặc biệt đối với một số người, đặc biệt là thân cận Tịnh Thổ.
Chỉ cần đặt chân lên Tịnh Thổ, thì có thể biết được mức độ nguy hiểm của những người khác.
Đồng thời có thể nhờ vào Tịnh Thổ để trực tiếp di chuyển, giống như Súc Địa Thành Thốn.
Bọn họ gần như là bất khả chiến bại khi ở trên đất đai Tịnh Thổ.
Nếu như người trước mắt này, muốn hỏi về bí quyết thân cận Tịnh Thổ, thì nàng không thể trả lời được.
Nhưng mà những người biết được chuyện này, hoặc nhiều hoặc ít đều cảm thấy tò mò, sẽ tìm cách dò hỏi.
Mộc Nhiễm hơi hồi hộp.
Tuy nhiên, Lục Thủy không có nghĩ nhiều như vậy, có một vấn đề liên quan tới Tịnh Thổ, hắn thật sự muốn hỏi cho rõ.
Nhưng lại cảm thấy chuyện này hơi bất lịch sự, tuy nhiên, xuất phát từ tính hiếu kỳ, Lục Thủy vẫn lên tiếng hỏi:
"Nghe nói Tịnh Thổ có một bí mật không muốn người khác biết."
"Đến rồi." Mộc Nhiễm nghe vậy thì cảm thấy chính mình không thể né tránh vấn đề kia:
"Tiền bối, mời nói."
"Nghe nói Tịnh Thổ có Vương và Nữ Vương, bọn họ ai lớn hơn?" Lục Thủy mở miệng hỏi.
Có thể là câu hỏi này không được lễ phép cho lắm.
Đã có lần hắn và Mộ Tuyết tình cờ nhắc đến.
Mộ Tuyết đã nói như thế này: Chắc chắn là Vương lớn, cũng giống như ta và ngươi, Lục gia thiếu gia và Lục gia thiếu phu nhân, đương nhiên là Lục gia thiếu gia lớn.
Lúc trước hắn còn đặc biệt trả lời rằng: Khi làm nổ mật thất của ta, sao ngươi không nghĩ như vậy?
Sau đó...
...
Sau đó, sẽ không có sau đó.
Bọn hắn không có rối rắm về vấn đề này nữa.
Đương nhiên, khi ở bên ngoài, Mộ Tuyết chưa bao giờ động thủ với hắn, trừ khi không có ai.
Đáng tiếc là, mấy trăm năm qua, số lần bọn họ đi ra ngoài rất là ít.
Xa nhất là đi dạo ở thị trấn nhỏ Thu Vân.
Tịnh Thổ, Minh Thổ, và những nơi lận cận khác? Đều là rất lâu sau đó, nếu như thuận đường thì sẽ đi xem một chuyến.
Lúc mới kết hôn thì cũng thường xuyên ra ngoài.
Bởi vì muốn dẫn Mộ Tuyết đi tham quan một vài nơi.
Bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.
Mộc Nhiễm ngây ngẩn cả người khi nghe được câu hỏi của Lục Thủy.
"Chuyện bí mật mà Tiền bối nhắc tới, là chuyện này sao?" Mộc Nhiễm mở miệng dò hỏi.
Vì sao không hỏi về cơ mật hoàng gia?
Trên mặt của Lục Thủy không có biểu tình gì, chỉ nói là:
"Khó trả lời?"
-----
Dịch: MB