Tất nhiên Chân Võ sẽ đi thu dọn tấm thảm và cái ghế, sau đó đi theo sau lưng Lục Thủy.
Bọn họ cảm thấy sau khi đi lên, thì cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Khi vận chuyển tu vi cũng nhanh hơn trước.
Ở phía dưới lâu như vậy, thực lực của bọn họ rõ ràng được cải thiện không ít.
Lại chờ thêm một hai tháng nữa là có thể thử đánh sâu vào ngũ giai.
Đến lúc đó có thể xin một chút ý kiến từ thiếu gia.
Bây giờ không cần phải vội vàng làm gì.
Bọn họ từng bước một đi về phía Nại Hà Kiều, trên đường đi Chân Võ bỗng nhiên thắc mắc, tại sao thiếu gia của bọn họ lại muốn rơi xuống Nại Hà Kiều.
Theo lý mà nói, với năng lực của thiếu gia thì không thể nào té xuống được.
Chân Võ cảm thấy đáp án sẽ không giống như những gì bọn họ nghĩ, cho nên sau một hồi do dự, hắn quyết định trực tiếp mở miệng hỏi đáp án.
"Thiếu gia." Chân Võ từ phía sau nhẹ giọng gọi Lục Thủy.
Lục Thủy không có dừng lại, cũng không quay đầu lại, hắn cúi đầu đọc sách, thuận miệng nói:
"Nói đi."
Hắn đang suy nghĩ về ánh mắt, hắn cảm thấy một trong hai ánh mắt kia là thuộc về Nhị trưởng lão.
Nhưng mặc kệ là Nhị trưởng lão hay là những người khác, dĩ nhiên là muốn biết được chuyện gì đó mới đặc biệt chú ý đến hắn.
"Nếu như là Nhị trưởng lão, thì rất có thể là thuận tiện nên xem xét một chút, xem thử hắn có làm Lục gia mất mặt không.
Nếu như là tam đại thế lực, thì có thể là đến thăm dò ta." Lục Thủy tự mình suy đoán.
Hắn cảm thấy những tiên đoán của Dự Ngôn Thạch Bản, khả năng cao là liên quan tới đệ đệ, muội muội.
Lần trước, để cho Băng Hải sứ đồ truyền tin trở về, chắc chắn sẽ làm cho một số người phải dè chừng.
"Như vậy thì, ánh mắt lãnh đạm mang theo chút rét lạnh trước đó.
Tám chín phần mười là thuộc về người của Băng Hải Thần Điện.
Thảo nào, việc mở ra Bỉ Chi Hải Ngạn lại kỳ quái như vậy." Lục Thủy cảm thấy suy đoán của mình là có căn cứ hẳn hoi.
Đương nhiên, hắn không có cách nào đi xác nhận.
Bởi vì, hiện tại, hắn không phải là đối thủ của hai người đang ẩn nấp trong bóng tối.
"Thiếu gia, đêm nay có muốn ăn chút gì không? Có cá nướng." Chân Võ mở miệng dò hỏi.
Mỗi khi thiếu gia có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ ăn chút gì đó.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, không biết có phải do Vong Xuyên Hà Đạo hay không.
Hắn và Chân Linh đều cảm thấy đói bụng.
Lục Thủy nghe được câu này thì ngừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Chân Võ:
"Cá sống?"
Chân Võ lập tức gật đầu:
"Đúng vậy, thiếu gia, có đầy đủ các loại gia vị và đồ ăn kèm."
Lục Thủy nhìn chằm chằm Chân Võ, tiếp tục nói:
"Ta muốn ăn món điểm tâm ngọt, có không?"
"Hoa Vũ Tuyết Quý có được không? Nhưng mà không được đầy đủ, chỉ có năm loại." Lần này là Chân Linh mở miệng.
Bọn hắn rất quen thuộc với Hoa Vũ Tuyết Quý, còn có An Ngữ.
Có mấy món này là rất bình thường.
Hơn nữa đều được bảo quản tốt.
Chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề.
"Ta muốn ăn mì thịt bò của quán ăn ở gần chỗ Hoa Vũ Tuyết Quý có không?" Lục Thủy chuyển sự chú ý sang Chân Linh.
Giống như muốn thách đố Chân Võ và Chân Linh.
"Thiếu gia muốn ăn mì nước hay mì xào?" Chân Linh cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Nói xong lại bổ sung thêm một câu:
"Đều có."
Những món ăn thông thường như thế này, chắc chắn là không thiếu.
Lục Thủy trầm mặc một hồi: "..."
Cuối cùng hắn quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, tùy tiện nói:
"Đêm nay không ăn."
Chân Võ, Chân Linh: "..."
Mà ở phía đằng xa, Nhị trưởng lão và Băng Hải Nữ Thần cũng không biết nên nói sao cho phải.
Không thể nào hiểu được.
Bọn hắn thật sự là người Tu Chân sao?
Nhị trưởng lão lại xử lý linh dược, giả vờ như chưa từng nghe, hay thấy gì cả.
Thể diện của Lục gia hoàn toàn mất hết.
Mười mấy năm qua, Tam trưởng lão ở trên đại điện than thở, không phải là không có nguyên nhân.
Băng Hải Nữ Thần cũng cúi đầu, xem như không nhìn thấy, không nghe được.
Nếu không nàng sẽ cảm thấy chính mình cực kỳ ngu xuẩn.
Không có việc gì chạy tới thăm dò làm cái gì.
. . .
Lục Thủy rất ngạc nhiên, kể cả thức ăn mà Chân Võ và Chân Linh cũng chuẩn bị đầy đủ hết?
Đây là vấn đề của hắn phải không?
Dù sao, những gì tùy tùng chuẩn bị thường là dành cho thiếu gia của mình.
"Không, đó không phải là vấn đề của ta, là vấn đề của ta khi còn trẻ."
Lục Thủy đưa ra kết luận, cảm thấy kết luận này rất có sức thuyết phục.
Trên đường đi, hắn đột nhiên phát hiện ở một hướng khác có lực lượng dao động, thoắt ẩn thoắt hiện.
"Đánh nhau? Chắc là vì mầm Chuyển Sinh Thụ, hình như ở cách đây không xa.
Tại sao hai ánh mắt đó vẫn nhìn về nơi này?
Đều nhìn không vừa mắt sao?
Cũng phải, một cái mầm Chuyển Sinh Thụ mà thôi.
Đáng tiếc không có nhìn thấy thứ gì tốt hơn."
Lục Thủy cảm thấy mình đã đánh giá thấp một số cường giả, đồng thời cảm thấy bọn họ nhất định sẽ đánh nhau để đoạt lấy mầm Chuyển Sinh Thụ.
Không nghĩ tới, vẫn có người ở nơi đây chặn đường hắn.
Sau đó, Lục Thủy cũng không quan tâm, hắn muốn xem ở đằng kia đã xảy ra chuyện gì.
Đáng tiếc là không có đậu nành ở hướng đó, đành phải bỏ qua.
Đặc biệt là hắn phải dồn phần lớn tinh lực của mình vào bên trong Chân Thần kết giới.
Bởi vì vị U La Cổ Phật kia cũng sắp tới rồi.
Có thể sẽ nghe được một vài chuyện thú vị.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng sẽ dùng đậu nành đi tìm hiểu thật kỹ Chuyển Sinh Thụ.
. . .
Diệp Tân nhìn về phía xa, âm thầm thở dài.
Sự xuất hiện của U La Cổ Phật làm cho hắn có chút bận tâm.
Bởi vì hắn không thể đoán được, tại vì sao đối phương lại tới đây.
Nếu là vì hắn thì không sao, nếu như vì lí do khác, vậy thì hơi khó đoán một chút.
Vì vậy, điều mà hắn hy vọng nhất là không nhìn thấy bất cứ người ngoài nào ở đây.
Lòng người khó đoán, lỡ như có người nào tơ tưởng đến cây Chuyển Sinh Thụ này, thì thật là phiền phức cho hắn.
Không phải ai cũng tin rằng Chuyển Sinh Thụ này không có tác dụng gì đối với người khác.
Một vài người còn cho rằng có thể bồi dưỡng ra một cây Chuyển Sinh Thụ khác từ cây Chuyển Sinh Thụ này.
Nếu như hắn không hiểu rõ về Chuyển Sinh Thụ, chắc chắn là hắn cũng sẽ tin tưởng như vậy.
Diệp Tân lắc đầu, lẳng lặng đứng chờ đợi cố nhân đến tìm.
Lúc này hắn không hề phát hiện, có một hạt đậu nành lẳng lặng nằm bên cạnh rễ cây của Chuyển Sinh Thụ.
" Sự xuất hiện của Mầm Chuyển Sinh Thụ chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Không biết cuộc chiến ở bên kia đã ngã ngũ hay chưa."
Diệp Tân cảm thấy nếu như bên kia vẫn chưa có kết quả, thì có thể dẫn dụ U La Cổ Phật đi qua.
. . .
Ở phía bên kia Bỉ Ngạn, có một khu vực được bao phủ bởi vô số đại thụ, giống như là trong Bỉ Ngạn mọc ra một mảnh rừng rậm.
Tất cả thực vật trong rừng rậm đều đang tấn công người.
Hơn nữa, còn được gia tăng thêm lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Có một cô gái toàn thân tỏa ra ánh sáng yếu ớt, đang nhanh chóng lao đi trong rừng cây.
Hầu hết cây cối cản trở nàng đang lần lượt bị phá hủy.
"Hừ, trình độ này mà cũng muốn ngăn cản ta?" Tịnh Thổ Tiêu Lâm nhanh chóng hướng bên trong mà đi.
Những người khác khó mà mang theo Mầm Chuyển Sinh Thụ rời đi.
Nhưng mà nàng không giống bọn họ, nàng có Tịnh Thổ bí pháp.
Nhất định có thể lấy được mầm cây mang về Tịnh Thổ.
Một phía khác của rừng cây, có một người đàn ông mặc áo giáp đang vung đao chém ra con đường của hắn.
Minh Thổ Bách Luyện - Hoàng Hôn.
"Hừ, vừa rồi có người của Tịnh Thổ đi vào?
Muốn đoạt lấy mầm cây?
Mặc kệ đó là mầm cây gì, ta không đoạt được, tất cả những người khác cũng đừng hòng có được."
Tốc độ của hắn cực nhanh, ôm thái độ ăn không được thì phá cho hôi, hắn thà rằng phá hủy mầm cây kia chứ nhất quyết không để người khác mang đi.
Những phương hướng khác, cũng có không ít người tiến vào.
Mà gần với vị trí trung tâm.
-----
Dịch: MB