Tí tách!
Lúc này, giống như có một giọt nước mưa rơi xuống Chân Thần kết giới, lực lượng ở bên trên bắt đầu gợn sóng và khuếch tán ra xung quanh.
"Có người đang thử tiến vào Chân Thần kết giới." Lục Thủy ngay tức khắc cảm nhận được.
Diệp Tân cũng bước lên phía trước một bước, hắn biết U La Cổ Phật đến rồi.
Lúc này kết giới bắt đầu từng tầng, từng tầng tản ra, người bên ngoài sẽ ngay lập tức tiến vào.
"Thì ra Phật Môn có chìa khóa để đi vào." Lục Thủy dựa vào gốc cây quan sát hết thảy.
Hiện tại hắn là đậu nành, có đến gần như thế nào cũng không sợ bọn họ phát hiện ra.
Nhưng trên hết là vì hắn có Thiên Địa Chi Lực, nếu không thì rất dễ bị phát hiện.
Phật Môn có chìa khoá cũng là chuyện bình thường.
Dù sao Diệp Tân cũng từng nhờ cậy Phật Môn.
Lục Thủy nhìn xem Chân Thần kết giới, hắn thấy được một bóng người đang từ từ đi vào bên trong kết giới.
"U La Cổ Phật, tu vi rất mạnh, không thua kém gì so với người đã công kích Kiếm Nhất Phong." Lục Thủy nhìn thấy đối phương trong nháy mắt, cũng đã cảm nhận được đối phương rất mạnh mẽ.
Nhưng mà hắn vẫn bị bất ngờ bởi vì đối phương dường như đang chịu sự ràng buộc nào đó.
Còn sự ràng buộc đó là gì thì trước hết phải chờ đối phương tiến vào, tận mắt nhìn cho rõ.
Diệp Tân cũng đã nhận ra đối phương rất mạnh, nhưng hắn cũng không làm gì cả.
Chỉ an tĩnh chờ đợi.
Rất nhanh, Chân Thần kết giới đã bình tĩnh trở lại.
Một vị hòa thượng chắp tay trước ngực bước vào, vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt trầm tĩnh, trên người mặc một bộ cà sa màu đen, nhìn có chút bình thường.
Chuyện làm cho người ta phải ngạc nhiên là trên bả vai của hắn có một vết thương, thoạt nhìn không có gì đáng sợ, nhưng mà khí tức trên đó làm người ta phải rùng mình sợ hãi.
"Là khí tức của Minh Thổ? Thì ra là thế." Khi Lục Thủy nhìn đến hòa thượng này trong nháy mắt, thì hắn đã biết tại vì sao mà đối phương bị hạn chế.
Người này đã mạnh mẽ vượt qua rào cản không gian để đi vào Bỉ Chi Hải Ngạn.
Cho nên tốc độ của hắn mới chậm như vậy, đồng thời tu vi cũng bị hạn chế.
Cho dù bị hạn chế, thì một vài thất giai Nhập Đạo, cũng không phải là đối thủ của hắn.
Ở trong Bỉ Chi Hải Ngạn này, hắn vẫn là người mạnh hơn.
"Tu vi này, hạn chế này.
Chắc không phải là một trong những Minh Thổ Thập Điện." Lục Thủy chưa từng nghĩ tới trong Minh Thổ Thập Điện sẽ có người của Phật Môn.
Đối phương cũng không dễ dàng gì mới có thể tới đây.
Lúc bấy giờ, Diệp Tân nhìn về phía bả vai của U La Cổ Phật, cau mày nói:
"Ngươi bị thương rồi?"
Thương thế của U La Cổ Phật chắc chắn là không nhẹ, nếu không thì tại sao mà tới giờ vẫn chưa khép lại.
Căn cơ tu luyện của hắn rất là cao.
"Lối vào đột nhiên xuất hiện và chỉ có một cái.
Mỗi người trong Minh Thổ Thập Điện đều muốn đi qua.
Chỉ có thể giành giật một hồi, may mắn vào được." U La Cổ Phật đi đến trước mặt Diệp Tân, nhẹ nhàng nói ra.
Giọng nói của hắn vô cùng bình thản, không có để ý thương thế, cũng không có kể lại quá trình tranh đấu.
Tất cả sự việc được rút gọn bằng một câu may mắn.
Nhưng mà Diệp Tân biết, đối phương phải trả một cái giá không nhỏ cho sự may mắn này.
Đương nhiên, hắn để ý nhất chính là thân phận của U La Cổ Phật.
"Ngươi là một trong những Minh Thổ Thập Điện sao?" Diệp Tân nhìn xem U La Cổ Phật mở miệng hỏi.
U La Cổ Phật không có kiêng dè vấn đề này một chút nào, hắn nhẹ nhàng gật đầu:
"Thí chủ cũng biết đó, người trong Phật Môn như chúng ta, không được chọn lựa kiếp sau."
"Vậy ngươi rốt cuộc là một Minh Thổ Thập Điện, hay là U La Cổ Phật của Phật Môn?" Diệp Tân có chút để ý.
Phải biết, đây là hai thân phận hoàn toàn khác nhau.
Trên lý thuyết là không có cách nào đồng thời đảm nhiệm được.
"Đã là Minh Thổ Thập Điện, cũng là Phật Môn Cổ Phật." U La Cổ Phật mở miệng nói.
Diệp Tân cảm thấy U La Cổ Phật quá lạc quan rồi.
Chuyện này cũng không phải dễ giải quyết.
Đương nhiên, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn không phải người của Phật Môn hay là Minh Thổ.
Đối phương là người của thế lực nào cũng không có ảnh hưởng tới hắn.
"Nếu như thật sự là một Minh Thổ Thập Điện, vậy người này chắc đã xem qua Vị Lai Kinh?
Không biết hắn có thái độ gì khi Sát Ngấn cử người đi ám sát ta." Lục Thủy rất muốn tâm sự với đối phương.
Nhưng mà tốt nhất là thôi đi.
Cho dù hắn biểu diễn độ kiếp cũng chưa chắc đối phương chịu nể mặt.
"Vì sao U La Cổ Phật lại tới đây?" Giọng nói của Diệp Tân lại vang lên.
Lục Thủy không tiếp tục suy nghĩ nữa, mà lắng nghe xem bọn họ muốn nói gì.
"Điểm đến ở gần đây, cảm thấy thí chủ sẽ ở chỗ này, nên tới xem một chút.
Đã rất lâu không có gặp mặt thí chủ." U La Cổ Phật bình thản nói.
Giọng nói của hắn không nhỏ cũng không nặng, không là cho người nghe cảm thấy khó chịu.
Không hẳn là êm tai, nhưng không đáng ghét, và không có cảm giác bài xích.
Cũng không có thêm phương pháp của phật môn vào để trấn áp tâm hồn người ta.
Câu trả lời của U La Cổ Phật cũng không có làm cho Diệp Tân cảm thấy ngạc nhiên, hắn nhìn về phía mầm Chuyển Sinh Thụ nói:
"Có một mầm Chuyển Sinh Thụ mới vừa rơi xuống, Cổ Phật có biết không?
Ở bên ngoài chắc là có không ít người đang tranh đoạt."
Mục đích của Diệp Tân rất rõ ràng: làm cho U La Cổ Phật rời khỏi nơi này.
Hắn hiểu rất rõ Mầm Chuyển Sinh Thụ quan trọng như thế nào.
Vậy thì Phật Môn chắc chắn cũng hiểu được.
Lúc này, U La Cổ Phật nhìn về hướng mà Diệp Tân đang nhìn, lắc đầu nói:
"Khi đến đây, bần tăng chưa từng nhìn thấy, có lẽ ta không phải là người hữu duyên.
Đã như vậy thì đi tranh đấu để làm gì?"
"Thiền tâm của Cổ Phật thật sự là không ai sánh bằng." Diệp Tân có chút kinh ngạc, nhưng hắn cũng coi như là đương nhiên.
"Thí chủ quá khen.
Năm đó thí chủ nhập Phật Môn, vào Phật Điện, phật tâm chiếu Khổ Hải, thiện ý động hồng trần.
Phật từng nói, xưa nay độc nhất." U La Cổ Phật mở miệng.
Giọng nói của hắn không có gì thay đổi, vẫn bình thản như trước.
Diệp Tân lắc đầu, tự giễu:
"Ta mang theo mục đích mà tới, chưa bao giờ một lòng hướng phật."
U La Cổ Phật ngẩng đầu nhìn Chuyển Sinh Thụ và nói:
"Có người đứng trước Khổ Hải, một lòng hướng Phật, nhưng mà nửa bước khó đi.
Khuyết thiếu tuệ căn, không hiểu Phật Pháp.
Mà có người, vô tâm thành Phật, lại có thể một bước vượt qua Khổ Hải.
Nhìn thấy Đức Phật.
Tuệ căn từ tâm sinh, chân thành thì sẽ thông hiểu Phật Pháp."
U La Cổ Phật quay đầu nhìn về phía Diệp Tân, tiếp tục nói:
"Hồng trần chấp niệm, như Sa Bà Địa Ngục, kiếp nạn Khổ Hải.
Càng lún càng sâu, khổ sở vô cùng, không thể an yên."
-----
Dịch: MB