Lúc này, U La Cổ Phật hướng về phía Chuyển Sinh Thụ, cung kính nói:
"Bần tăng là đệ tử Phật Môn, U La Cổ Phật, muốn thỉnh giáo thí chủ một vấn đề."
Đây là nói với ta sao? Lục Thủy lập tức nhận ra, U La Cổ Phật đang nói chuyện với hắn.
Thật ra thì hắn cũng muốn trò chuyện với vị U La Cổ Phật này một chút.
Nhưng mà thực lực của hắn không đủ để thiết lập giao tiếp bình thường.
Tuy nhiên, trả lời một câu hỏi của đối phương thì vẫn có thể.
Lục Thủy sử dụng Thiên Địa Chi Lực, làm cho Chuyển Sinh Thụ lay động, lóe lên một cái.
U La Cổ Phật nhìn thấy ánh sáng chợt lóe lên, thì biết đây là đối phương đồng ý trả lời.
Lập tức mở miệng nói:
"Thí chủ có thể nói cho ta biết danh tính hay không?"
Nghe câu hỏi này, mọi người đều sửng sốt, có thể nói, tất cả bọn họ đều cảm thấy thích thú với câu hỏi này.
Mặc kệ là Diệp Tân, hay là Nhị trưởng lão, hoặc là Băng Hải Nữ Thần, kể cả nhóm người của An Dật đang ở cách đó khá xa.
Mỗi người đều muốn biết.
Người mạnh mẽ thì muốn biết mức độ nguy hiểm của đối phương, ví dụ như Băng Hải Nữ Thần, nàng muốn biết đối phương rốt cuộc có thể ảnh hưởng đến các nàng hay không.
Nếu như có thể lôi kéo, bản thân nàng sẽ không ngần ngại đi lôi kéo đối phương.
Mà Nhị trưởng lão thì ngược lại, nàng muốn biết mình có thể nghe được tên của Lưu Hỏa không, hiện tại, nàng càng xem thì càng không hiểu nổi, nên chỉ đành từ danh tính của đối phương suy ra chút manh mối.
Kẻ yếu thế thì muốn nghe xong rồi trở về kể lại cho người khác hâm mộ, ví dụ như Miêu Đồng, hắn quyết định trở về sẽ kể cho đạo lữ của hắn, khoác lác một chút, chứng tỏ rằng hắn ra ngoài không phải là đi chơi bời lêu lỏng.
Trong lòng Lục Thủy không có chút gợn sóng nào đối với vấn đề này.
Sau đó, hắn thông qua đậu nành, truyền ra một câu:
"Một người nghe kể chuyện xưa."
Nghe được câu trả lời vi diệu này, cả đám người đều có chút sửng sốt, như vậy cũng là câu trả lời sao?
U La Cổ Phật không có suy nghĩ nhiều, cúi đầu cảm kích nói:
"Đa tạ thí chủ."
U La Cổ Phật nói xong bèn đi ra khỏi Chân Thần kết giới, cuối cùng biến mất ngay trong tầm mắt của mọi người.
Diệp Tân trông thấy U La Cổ Phật rời đi, hắn biết đối phương trở về Minh Thổ.
Sau đó cung kính cúi đầu.
Mà trong lòng của hắn cũng đã có đáp án khi nghe câu trả lời của nhân vật kia.
Lúc này, Chuyển Sinh Thụ cũng bắt đầu biến mất.
Hết thảy đều sẽ bình thường trở lại, ngôi sao màu đỏ thẫm cũng rời khỏi Bỉ Ngạn.
Song Nguyệt thì vẫn là Hồng nguyệt, không có thay đổi.
Đây mới là cảnh tượng ở trong Bỉ Ngạn.
Lục Thủy thu hồi ánh mắt, hắn trả lời như vậy, cũng không phải nói cho những người khác nghe.
Mà là nói cho Diệp Tân nghe.
Bởi vì Diệp Tân biết Lưu Hỏa là ai.
Lục Thủy muốn để Diệp Tân chủ động đến tìm mình, dù sao hắn không thể biết Diệp Tân ở đâu.
Cho nên hắn chỉ có thể đưa ra đáp án mà Diệp Tân sẽ hiểu được.
Đến lúc đó thì có thể từ trong miệng của đối phương, biết được một số chuyện trong thời kỳ Viễn Cổ.
Hoặc nhiều hoặc ít, nhưng chắc chắn là có.
"Đi thôi, đi xem thử Kim Sinh Lộ." Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Nại Hà Kiều, từ từ đi qua.
Hắn đương nhiên biết tới sự xuất hiện của Nại Hà Kiều.
Đi qua đó sẽ có thể trực tiếp tiến về phía Kim Sinh Lộ.
Mặc dù có thể đi thuyền qua đó, nhưng thuyền làm sao nhanh bằng cầu?
Lúc này, Chân Võ và Chân Linh mới lấy lại tinh thần, vội cúi đầu trả lời.
Thật ra bọn họ cũng muốn hỏi một chút về tình huống vừa rồi, cho dù người kia không phải là thiếu gia của bọn họ, bọn họ cũng cảm thấy là thiếu gia biết được gì đó.
Vừa rồi, khi U La Cổ Phật hỏi danh tính, bọn họ cứ nghĩ là mình sẽ nghe được tên của thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông: Lưu Hỏa.
Đáng tiếc, đối phương chỉ nói ra một câu khơi khơi như vậy.
Thiếu gia có nghe kể chuyện xưa sao?
Hình như là có.
Chân Võ do dự một chút, mở miệng nói:
"Thiếu gia."
"Không ăn." Lục Thủy trực tiếp trả lời.
Chân Võ: "..."
Chân Linh: "..."
Thiếu gia đã nói như vậy, bọn hắn còn có thể nói cái gì?
Chờ có cơ hội rồi mới hỏi đi.
Sau đó Chân Võ và Chân Linh theo chân Lục Thủy, đi một mạch về phía Nại Hà Kiều.
Đoạn đường này cũng không xa, chỉ đi một lúc là đến nơi.
"Ánh mắt lại bắt đầu tập trung về phía này, có vẻ như hai người kia thật sự muốn nhìn chằm chằm vào ta." Lục Thủy trong lòng bất đắc dĩ.
Cho dù nhìn chằm chằm thì đã sao?
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, người chú ý hắn, phát giác được gì sao?
Không thể nào!
Nhị trưởng lão đúng là không có phát giác được, hiện giờ nàng đang cảm thấy hơi hoang mang, cuối cùng là nàng đoán sai, hay Lục Thủy ngụy trang quá khéo.
"Vừa rồi người kia nói rằng hắn là một kẻ nghe kể chuyện xưa, ta suy xét thế nào cũng cảm thấy không liên quan tới Lục Thủy.
Mà phía trước chính là Kim Sinh Lộ, có thể quan sát một chút.
Nhưng..." Nhị trưởng lão quay đầu nhìn về phía Băng Hải Nữ Thần, nàng đang phân vân không biết mình có nên đánh chết đối phương ngay bây giờ không.
Tuy nhiên, nàng nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này.
Sau khi bị giết, đối phương sẽ có thêm nhiều kế hoạch khác.
Chẳng thà để đối phương tiếp tục quan sát.
Nếu Lục Thủy thực sự đặc biệt và bị phát hiện, thì sẽ có nguy cơ bị loại bỏ.
Đương nhiên, bản thể của Băng Hải Nữ Thần tự mình đi tới thì kết quả sẽ khác.
Trông thấy Băng Hải Nữ Thần nhìn sang, Nhị trưởng lão tỏ ra thờ ơ và ngồi xổm xuống, sau đó bắt đầu cấy ghép Bỉ Ngạn Hoa.
Loài hoa này cũng không dễ dàng cấy ghép.
Băng Hải Nữ Thần nhìn xem Lục Hữu Đình, cau mày.
"Tại sao vừa rồi nàng đã muốn ra tay với ta, nhưng lại từ bỏ?"
Băng Hải Nữ Thần nhìn về phía Lục Thủy, sau đó suy đoán.
"Sự chú ý của ta làm cho Lục Hữu Đình cảnh giác, không ra tay là bởi vì muốn cho ta xem xong?
Từ đó loại bỏ sự chú ý của ta đối với Lục Thủy?
Làm sao nàng ấy có thể đoán được là ta muốn tra xét tới cùng?
Băng Hải Nữ Thần nghĩ mãi không ra.
Nàng từ nhiều manh mối mà suy đoán rằng Lục gia rất quan tâm Lục Thủy.
Nhưng mà ở trong mắt của bọn họ, Lục Thủy cũng không phải là người tài giỏi.
Rất có thể, Lục Hữu Đình biết nàng đang chú ý tới Lục Thủy cho nên mới ở lại chỗ này.
"Lục Hữu Đình muốn biết ta đang chú ý đến điều gì?"
"Như vậy thì, chỉ cần Lục Thủy đi đến Kim Sinh Lộ, mặc kệ là tình huống như thế nào, nàng cũng sẽ ra tay đối phó ta."
Sau khi Băng Hải Nữ Thần suy nghĩ kỹ, cũng không có tỏ ra lo lắng.
Nếu như, ngay lúc này, Lục Hữu Đình ra tay với nàng mới thật sự là phiền phức.
Sau đó hai người lại bắt đầu giằng co.
-----
Dịch: MB