Ông lão nhìn Lục Thủy, nhất thời không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Hắn ngồi ngay tại chỗ, và vẫn đang suy đoán thận phận của Lục Thủy.
Sự trầm mặc của đối phương là nằm trong dự đoán, nên Lục Thủy cũng không thèm để ý tới.
Tuy rằng thực lực của hắn không ngang tầm với đối phương, nhưng đối phương chịu sự hạn chế từ Vong Xuyên Hà Đạo.
Nên sẽ không vô cớ ra tay với hắn.
Trừ khi hắn tỏ thái độ thù địch trước.
Với người ở trên Nại Hà Kiều cũng là như thế.
Vì vậy mà Lục Thủy không cần đắn đo nhiều khi đặt câu hỏi.
Tuy nhiên, tất cả phải do đối phương tự nguyện nói ra, chứ hắn không thể nào ép buộc được.
Ông lão nhìn xem Lục Thủy, âm thầm thở dài, sau đó bình tĩnh trở lại:
"Chúng ta không biết làm sao tới được nơi này, khi ta tỉnh lại thì đã ở đây rồi.
Người ở trên Nại Hà Kiều cũng là như vậy.
Sau đó rất lâu, Chân Thần mới đến nơi này, khi đó nàng giống như là một vầng sáng ấm áp vậy, rõ ràng chỉ là một bé gái, nhưng chúng ta lại cảm thấy nàng có thể tạo ra mọi kỳ tích.
Về sau, nàng từng hỏi ba chúng ta có muốn rời khỏi nơi này hay không.
Nhưng mà chúng ta từ chối."
"Vì sao?"Lục Thủy bình tĩnh hỏi.
Nét mặt của ông lão có chút khổ sở.
Ông ấy khẽ thở dài một hơi rồi nói:
"Bởi vì thế gian không còn gì để mà lưu luyến!"
Bọn họ đã ở lại chỗ này rất nhiều năm, nếu không còn lưu luyến với thế gian, thì ở lại nơi này sẽ tốt hơn là đi ra ngoài.
Ít ra thì đây là nơi quen thuộc của bọn họ.
Lục Thủy không có tiếp tục hỏi, chỉ nói rằng:
"Sau khi đi vào Bỉ Chi Hải Ngạn, các ngươi có biết được tình huống ở bên ngoài không?"
Ông lão lắc đầu:
"Bỉ Chi Hải Ngạn rất ít khi mở ra, nhưng thỉnh thoảng có thể cảm nhận được sự dao động của lực lượng truyền tới.
Mạnh mẽ nhất có lẽ là sau khi chúng ta bị Chân Thần khóa lại.
Cho nên cảm giác cũng không được rõ ràng.
Trái lại thì cái người vẫn ngủ say ở dưới gốc cây Chuyển Sinh Thụ, chắc là cảm nhận rõ hơn.
Có thể hắn đã biết được gì đó"
Diệp Tân sao? Trong lòng của Lục Thủy đã có câu trả lời.
Nhưng tạm thời, hắn cũng không biết Diệp Tân ở đâu, chỉ có thể chờ Diệp Tân tới tìm hắn.
Mà hắn không cần phải chờ lâu đâu, có lẽ về tới Thu Vân tiểu trấn thì sẽ gặp được Diệp Tân.
Lục Thủy không có tiếp tục hỏi về thời kỳ Viễn Cổ, bởi vì hỏi cũng không có được câu trả lời.
Hắn quay đầu nhìn về hướng Kim Sinh Lộ nói:
"Kim Sinh Lộ là có sẵn, hay sau này mới thêm vào?"
"Lúc trước, Kim Sinh Lộ không phải là Kim Sinh Lộ, sau khi Chân Thần đến đây, thì mới trở thành Kim Sinh Lộ.
Trước đó, nó là cái gì thì chúng ta không có quyền biết tới.
Sau khi Chân Thần đến đây, chúng ta mới được giải thoát khỏi sự giam cầm mạnh mẽ." Ông lão nói.
Lục Thủy không quan tâm đến chuyện này, Bỉ Chi Hải Ngạn đã được tạo ra từ rất lâu.
Nhưng điều đó không có ý nghĩa gì với hắn.
Lục Thủy không hỏi gì nữa, gật đầu cảm ơn rồi tiếp tục đọc sách.
Bây giờ chỉ cần chờ để ra ngoài là được.
Ông lão nhìn xem Lục Thủy, muốn nói lại thôi.
Hắn rất muốn hỏi, rốt cuộc thì đối phương có phải là vị tôn giả kia không.
Nhưng cuối cùng hắn chỉ thở dài rồi im lặng.
Thật ra thì phải hay không phải, với hắn đều giống nhau.
Suốt dọc đường không ai lên tiếng nữa, Lục Thủy xem Thiên Địa Trận Văn, hấp thụ thêm Thiên Địa Chi Lực.
Tu vi của hắn tăng lên, tốc độ hấp thụ Thiên Địa Chi Lực cũng nhanh hơn một chút.
Nhưng vì hắn thường gặp phải người mà mình hoàn toàn đánh không lại, nên mức độ tiêu hao cũng nhiều hơn.
Lúc rạng sáng.
Lục Thủy thấy được một lối đi ở ngay bên cạnh Vong Xuyên Hà.
Bên trong có tiếng sóng biển.
"Ba vị chuẩn bị kỹ càng, đã đến vị trí của lối ra." Tiếng nói của ông lão truyền vào trong tai của bọn họ.
"Có rất nhiều lối đi để ra khỏi Bỉ Chi Hải Ngạn à?" Lục Thủy nhìn vào lối đi, hỏi.
"Đúng rồi, hơn nữa vào lúc cuối cùng thì trên bầu trời sẽ xuất hiện một lối đi hình xoắn ốc vô cùng lớn, có rất ít người bị mắc kẹt lại." Ông lão nói.
Dù sao thì từ xưa đến nay, kẻ yếu là không thể vào được nơi này.
Lần này là ngoài ý muốn.
Nếu không, bọn họ cũng không có cơ hội kiếm được linh thạch.
Lục Thủy gật đầu.
Lúc này, thuyền đã neo sát bên bờ, bọn hắn phải tự mình tiến vào trong lối đi.
Ông lão có muốn đi chung cũng không được.
"Đi thôi." Lục Thuỷ nhấc chân bước lên bờ.
Chân Võ và Chân Linh đương nhiên là đi theo ngay phía sau.
Nhưng khi Lục Thuỷ sắp bước vào phía trong lối đi thì ông lão đột nhiên lên tiếng:
"Xin chờ một chút."
Lục Thuỷ quay đầu nhìn về phía ông lão trên thuyền, ánh mắt như muốn hỏi là: Có chuyện gì sao?
Ông lão đứng lên, hắn nhìn vào Lục Thuỷ, dò hỏi.
"Tiểu hữu thật sự là người đã mở ra Bỉ Chi Hải Ngạn sao?"
"Tiền bối có mong muốn gì?" Lục Thuỷ trực tiếp hỏi lại
Hắn không cần thiết phải trả lời là phải hay không.
Bởi vì không có bằng chứng, nói gì cũng vô ích.
Ông lão nhìn Lục Thuỷ, thở dài rồi nói:
"Mời đi thong thả."
Hắn muốn yêu cầu, lại không biết phải cầu cái gì.
Lục Thủy cũng nhìn ông lão một cái, rồi quay người rời đi, trước khi đi hắn đã để lại một câu:
"Nếu các ngươi muốn rời khỏi nơi này, hãy đi vào Chuyển Sinh Thụ, sẽ có thể rời khỏi một thời gian ngắn, đây là thứ mà Chân Thần đã để lại cho các ngươi."
Lục Thủy nói dứt lời thì biến mất ở ngay cửa lối đi.
Ông lão kinh ngạc nhìn theo Lục Thủy, rồi lại nhìn về hướng của Chuyển Sinh Thụ.
Sau đó, chèo thuyền trở về vị trí của Kim Sinh Lộ.
. . . . .
Trên bãi đất hoang trong Bỉ Ngạn, có hai bóng người đang điên cuồng chạy trốn.
Ngay phía sau, rất nhiều Yêu thú đang cố sức đuổi theo bọn họ.
Với lòng căm thù ngút trời, bọn chúng quyết phải đuổi theo tới cùng.
"Vô sỉ." Một giọng nữ vang lên.
"Như nhau." Đây là giọng nam.
Tịnh Thổ công chúa Mộc Nhiễm nhìn sang Danh Dữ Trọng ở kế bên, nói:
"Đã nói rõ là chia nhau chạy, vậy mà ngươi lại chạy theo ta."
"Nếu như đàn thú này đuổi theo ngươi thì ta đã rời khỏi đây từ lâu." Danh Dữ Trọng vừa thở vừa nói.
Hắn bị đuổi theo lâu như vậy, mà vẫn phải cật lực chạy trốn, nếu không sẽ mất mạng nơi đất khách quê người.
Tịnh Thổ Mộc Nhiễm mặc áo choàng ma pháp, khi chạy cảm thấy thật phiền phức.
Nhưng càng chạy đi, nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Khi nào thì dưới chân không có Bỉ Ngạn Hoa nữa?"
Điều này không bình thường.
Minh Thổ Danh Dữ Trọng cũng cúi đầu xem thử, vừa nhìn thoáng qua hắn cũng cảm thấy hơi bất ngờ.
"Khí tức của Minh Thổ."
"Có ý gì?" Mộc Nhiễm có chút khiếp sợ.
Nàng nghĩ đến một cái khả năng.
Không được, phải quay lại ngay, nếu không sẽ không còn kịp nữa.
Nghĩ sao làm vậy, Mộc Nhiễm bắt đầu xoay người chạy sang một hướng khác.
Còn chuyện bị người theo đuôi thì tạm thời mặc kệ, khi đến địa giới của Tịnh Thổ, nàng sẽ đá văng tên vô sỉ kia ngay lập tức.
Nhưng mà nàng vừa mới chuyển hướng không được bao lâu, có ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, ánh sáng trực tiếp bao trùm nàng và Danh Dữ Trọng.
Mộc Nhiễm: "...."
Danh Dữ Trọng: "...."
-----
Dịch: MB