Nhàn Cẩm nhìn thấy tất cả, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Một con mèo thật xinh đẹp, vì sao lại trở thành thế này?
"Con mèo này, đụng chạm đến các ngươi?"
Nhàn Cẩm nhìn vào Nha Đông Tiên Nhân, hỏi.
Mặc dù nhóm người này thường ngày có hơi kiêu ngạo, thỉnh thoảng giật đồ ăn, nhưng sẽ không làm đến mức độ này.
"Tiên tử hiểu lầm rồi, đây là một con mèo nội gián." Nha Đông Tiên Nhân bèn giải thích ngắn gọn tình huống trước đó.
Nhàn Cẩm nghe xong, có chút ngạc nhiên:
"Ngươi nói con mèo này là mèo hoang? Không đúng, là có người phái nó tới?"
Nha Đông Tiên Nhân gật đầu.
"Là ai phái tới?" Nhàn Cẩm tiên tử thắc mắc hỏi.
"Vừa rồi anh bạn nhà giàu đây đang tra hỏi, nhìn thấy nó sắp không xong nên dừng lại." Nha Đông Tiên Nhân nói.
Đúng vậy, Hắc Bạch Miêu còn đang thoi thóp.
Cẩu Tử quyết định chờ nó tỉnh lại sẽ tiếp tục tra hỏi.
"Bây giờ là không có cách nào tra hỏi đúng không?" Nhàn Cẩm hỏi.
Nha Đông Tiên Nhân trả lời "Đúng" .
Hiện tại đúng là không có cách nào tra hỏi được.
Nhàn Cẩm không thèm để ý, nàng cũng không cần biết đối phương có chứng cứ hay không.
Bởi vì, bọn họ tra hỏi chuyện của bọn họ, nàng có ý nghĩ của nàng.
Nàng nhìn xem Hắc Bạch Miêu, ria mép không còn được mấy sợi, bộ lông cũng bị hư tổn đôi chút, đưa ra một đề nghị:
"Để cho ta mang về nuôi, chờ hồi phục kha khá rồi các ngươi lại tra hỏi tiếp, có được không?
Tra hỏi xong lại cho ta nuôi, sau đó lại tra hỏi, lại nuôi, đến khi ta không muốn nuôi tiếp, thì các ngươi tự mình xử lý, như thế nào?"
Con mèo đang hấp hối: "???"
Cẩu Ngạo Thiên vô thức run rẩy một chút.
Những người này thật tàn nhẫn.
Cuối cùng, Nha Đông Tiên Nhân và Cẩu Tử đồng ý.
Nhàn Cẩm mang theo mèo đi rồi.
Lúc mang đi hình như còn vùng vẫy hai cái.
—— ——
Lục Thủy đi theo Mộ Tuyết về tới tiểu viện của nàng.
Chủ yếu là giúp Mộ Tuyết mang quần áo về.
Để nàng tự cầm lấy thì không tốt lắm, hơn nữa, Mộ Tuyết không thể sử dụng trữ vật pháp bảo.
Đây là lí do vì sao nàng không mang theo gì cả, trừ sổ ghi chép.
Đột nhiên Lục Thủy phát hiện, nếu như sau này muốn trộm sổ ghi chép, thì phải đến gần Mộ Tuyết, sau đó từ trên người nàng lấy đi sổ ghi chép à?
Vậy thì trình độ tiếp xúc thân mật sẽ rất là cao.
Đúng là một chuyện thật rắc rối.
Không lâu sau đó, Lục Thủy đã đi tới tiểu viện Mộ Tuyết ở, hắn cầm quần áo giao cho Mộ Tuyết, nói:
"Quần áo của Mộ tiểu thư."
"Lục thiếu gia chờ ta một chút." Mộ Tuyết nhận lấy quần áo, sau đó chạy vào trong phòng.
Nàng muốn mang quần áo cất kỹ.
Trong chốc lát nàng đã đi ra khỏi phòng.
"Mộ tiểu thư còn muốn làm cái gì?" Lục Thủy tò mò nói.
Hắn đã đưa Mộ Tuyết trở về, hơn nữa, bọn họ cũng đã đi dạo rất lâu trong tiểu trấn.
Không phải bây giờ nên trở về nghỉ ngơi sao?
Mà trời tối rồi.
Đi bộ không mệt mỏi sao?
"Nghe nói Trà Trà đi chăn trâu, muốn đến đó xem thử." Mộ Tuyết mỉm cười và nói với Lục Thủy.
Giống như rất muốn Lục Thủy đi với nàng.
Lục Thủy âm thầm chế nhạo, cười với ta có tác dụng sao?
Được rồi, có tác dụng.
"Mộ tiểu thư đã đi rất lâu, hay là nghỉ ngơi một chút lại đi? Trời vẫn chưa tối, chăn trâu cần thả rất muộn." Lục Thủy nói.
Hắn nói là sự thật, rốt cuộc thì thân thể của Mộ Tuyết chỉ là người bình thường.
Đi bộ lâu như vậy, cho dù là con gái, bẩm sinh có thể dạo phố lâu.
Thì cũng sẽ thấy mệt.
Chưa kể là muốn về Lục gia thì cần phải đi lên núi.
"Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi." Mộ Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh bàn đá.
Lục Thủy cũng ngồi xuống, hắn hiếu kỳ nói:
"Mộ tiểu thư muốn khi nào trở về lấy hoa?"
Hắn đột ngột trở về, chuyện này tự nhiên là cần Mộ Tuyết sắp xếp lại.
Mộ Tuyết suy nghĩ một chút, nói:
"Chờ chút nữa ta hỏi Đường di xem thế nào, Lục thiếu gia vừa mới trở về, lại tiếp tục ra ngoài cũng không tốt.
Đúng rồi, Lục thiếu gia đột nhiên trở về..."
"Không ăn, không đói bụng." Lục Thủy trực tiếp ngắt lời, nói.
Mộ Tuyết: "..."
Đúng là, vẫn nên trực tiếp ra tay thì hơn.
Lục Thủy đã bị nàng chiều hư.
Tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ lên tới trời.
Ờ, lại nhịn thêm một một thời gian, lên tới trời té chết hắn.
. . .
Ban đêm.
Lục Thủy về tới tiểu viện của mình, cả ngày hôm nay, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Mộ Tuyết.
Sau đó, ngoại trừ Đông Phương Tra Tra, hắn không có gặp thêm người nào khác.
Hắn cũng không kịp đi gặp cha mẹ mình.
"Có lẽ cha mẹ cũng không biết ta đã trở về." Nghĩ tới đây, Lục Thủy chợt nhớ ra, bản thân quên mất một sự việc:
"Quên dò hỏi Mộ Tuyết, không thể biết được người nào đã để lộ tin tức."
Hôm nay không biết rõ ràng, sau này gần như là không thể biết được.
Bởi vì hắn sẽ quên.
Vừa mới trở lại tiểu viện, Lục Thủy đã thấy Chân Võ đang từ cửa đi vào.
Lục Thủy không thấy ngạc nhiên chút nào khi Chân Võ đến đây.
Hôm nay đột nhiên trở lại Lục gia, Lục gia chắc chắn phải dặn dò một số việc.
Ví dụ như ngày mai đi gặp Tam trưởng lão.
"Nhắc đến mới nhớ, hình như ta đã quên tăng tu vi lên, hay là đêm nay nâng lên một chút?" Lục Thủy cảm thấy chuyện này rất cần thiết.
Từ 2.1 lên tới 2.2.
Để cho Tam trưởng lão nhìn thấy chút hy vọng.
Nếu như phải chuyên tu thể thuật, sẽ rất phiền phức.
"Nói đi, có chuyện gì." Lục Thủy mở miệng nói.
Hôm nay vẫn luôn ở bên cạnh Mộ Tuyết, Chân Võ có muốn tìm hắn cũng không thể.
Đừng nói là hắn, ngay cả Tam trưởng lão cũng sẽ không để cho người ta tới quấy rầy hắn và Mộ Tuyết, trừ khi sự tình tương đối khẩn cấp.
Không phải vậy thì chuyện phát triển tình cảm của hắn và Mộ Tuyết sẽ quan trọng hơn một chút.
Đương nhiên, nếu hắn đã có con trai, vậy thì khó nói.
Công cụ tạo người đã vô dụng.
Chỉ cần không gây chuyện cho ngài ấy tức giận thì đã cảm ơn trời đất rồi.
Chân Võ đứng cách Lục Thủy không xa, nghe Lục Thủy nói như vậy thì mở miệng nói rằng:
"Thiếu gia, Tam trưởng lão bảo ta nói với thiếu gia là, sáng mai hãy đến đại điện một chuyến."
Đoán đúng rồi.
Chuyện này không có làm cho Lục Thủy ngạc nhiên một chút nào.
Bởi vì hắn cũng đoán được đại khái lý do.
Cho nên không cần phải hỏi Chân Võ.
"Còn gì nữa không?"
Lục Thủy lấy sách luyện thể ra, dự định xem một chút.
Trở về, quá trình tu luyện sẽ bị chậm trễ.
Nhưng không có ảnh hưởng gì tới việc tăng lên ngũ giai.
Và ở nhà đương nhiên là không thể độ kiếp chúc mừng được.
Trừ khi hắn chán sống rồi.
"Nha Đông Tiên Nhân vừa mới kể lại, Cẩu Tử bắt được một con mèo nội gián ở trong trấn.
Nha Đông Tiên Nhân nói có lẽ là của Phật Môn, hắn đã nhận ra khí tức của Phật Môn." Chân Võ nói.
Trái lại, chuyện này làm cho Lục Thủy có hơi bất ngờ, chưa được bao lâu thì con mèo kia đã bị phát hiện rồi?
-----
Dịch: MB