Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 687 - Chương 687: Đến Tàng Kinh Các Làm Lão Tăng Quét Rác 3

Chương 687: Đến Tàng Kinh Các Làm Lão Tăng Quét Rác 3 Chương 687: Đến Tàng Kinh Các Làm Lão Tăng Quét Rác 3

Nhị trưởng lão trầm mặc một lát rồi xoay người rời đi.

Đã không còn gì đáng nói, trên người của Lục Thủy có một loại lực lượng mà bọn họ không thể nhìn thấu, lại có tính cảnh giác cao.

Nếu gặp phải tình huống không thể chống lại, thì hắn tuyệt đối không mạo hiểm.

Ví dụ như tông chủ Ẩn Thiên tông.

Năng lực càng không phải nói tới, xác định lại vị trí cho Nghịch Tinh, an toàn trở ra từ Mê Vụ Chi Đô.

Đủ để chứng minh tất cả.

Cho nên, bọn hắn không định xen vào, mà để đối phương tự do phát triển.

Còn việc quản lý người như thế nào, là do Tam trưởng lão chịu trách nhiệm.

Nhưng Nhị trưởng lão cũng đã biết được một chuyện, Lưu Hỏa giả mạo thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông chỉ là "mèo mù vớ cá rán".

Sau khi Nhị trưởng lão đi khỏi, hồ nước lại nổi lên một cơn gió nhẹ, rồi tất cả nhanh chóng an tĩnh lại.

. . . . .

Mộ Tuyết nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà, hơi khó ngủ.

Đáng lẽ, Lục Thủy trở về là một chuyện vui vẻ, nhưng hôm nay đã bị Lục Thủy chọc tức rất là nhiều.

"Thật là muốn cắn hắn, hay đánh hắn cũng được."

Mộ Tuyết nghĩ thầm.

Nàng ngẫm nghĩ một chút, nếu như đêm hôm khuya khoắt mò đi đánh người, sẽ có hậu quả gì.

Lục Thủy chắc chắn là không dám phản kháng, nhưng mà dễ dàng bị những người khác phát hiện.

Đến lúc đó nàng phải giải thích thế nào?

Bọn họ chưa thành hôn mà lại ở chung phòng?

Mộ Tuyết đưa hai tay che mặt.

"Đến lúc đó sẽ bị Lục Thủy chế giễu cả đời, nói ta chưa có gả cho hắn thì đã mò sang phòng hắn, còn bị bắt gặp."

"Muốn chết."

"Được rồi, đi ngủ, ngày mai làm đồ ăn ngon cho hắn."

Mộ Tuyết nghĩ xong thì trở mình, dự định đi ngủ.

Bắt đầu từ ngày mai, sau khi thức dậy là có thể nhìn thấy Lục Thủy.

Nhưng Mộ Tuyết vừa mới nhắm mắt lại thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện: Lục Thủy đã về, vậy thì không thể đi lấy hoa.

Nàng vẫn chưa kịp nói cho Đường di biết.

Sau khi nhớ ra, Mộ Tuyết bèn ngồi dậy và nhìn đồng hồ, cũng chưa muộn lắm.

Sau đó thì thử gọi điện thoại cho Đường di.

Giọng nói của Đường di lập tức vang lên ngay khi cuộc gọi được kết nối.

"Mộ Tuyết? Có chuyện gì vậy?"

"Đường di, Lục Thủy đã trở về, cho nên tạm thời không thể đi lấy hoa được." Mộ Tuyết nhẹ giọng giải thích.

"Vậy à." Đối diện im lặng một hồi, sau đó nói:

"Hôm nay Nhã Nguyệt và Nhã Lâm cũng trở về, ta sẽ bảo các nàng mang đến cho ngươi, vừa vặn cho các nàng đi chơi hai ngày, Nhã Lâm vừa về tới đã nhớ ngươi."

Mộ Tuyết sững sờ, để Nhã Nguyệt và Nhã Lâm tới đây?

"Các nàng vẫn còn quá nhỏ? Nếu như bị lạc đường thì sao?" Mộ Tuyết thấy hơi lo, nàng nghĩ rằng mình nên đi đón thì tốt hơn.

Nhã Nguyệt chỉ có 16 tuổi !?

Nhã Lâm càng không cần phải nói, vẫn còn không biết tuổi tác là gì.

"Yên tâm đi." Tiếng nói của Đường di truyền tới.

Lại nói thêm một chút rồi các nàng kết thúc cuộc nói chuyện.

Mộ Tuyết lại nằm xuống.

Nàng nhìn lên trần nhà, suy tư.

Đây là lần đầu tiên Nhã Nguyệt và Nhã Lâm đến Lục gia!?

Ở kiếp trước cũng chưa từng tới.

. . . .

Ngày kế tiếp, trời vừa hửng sáng, Lục Thủy khép lại sách.

Hắn phải đi tới đại điện một chuyến.

Bước ra ngoài sân, Lục Thủy nhìn một vòng xung quanh.

"Mộ Tuyết không có tới tưới hoa sao?"

Không thấy được Mộ Tuyết, Lục Thủy cảm giác thời tiết hôm nay cũng không được tốt.

Hắn không có tìm cớ đi qua.

Sau đó, Lục Thủy không suy nghĩ nhiều, khoảng chừng bốn tháng nữa, không nhìn cũng không được.

Lúc này là khoảng thời gian thanh tịnh nhất trong vô số năm qua.

Phải quý trọng.

Đương nhiên, hắn cũng không bận tâm nhiều như vậy sau khoảng thời gian này, bởi vì Mộ Tuyết thật sự quá xinh đẹp.

Gạt bỏ những ý nghĩ linh tinh, Lục Thủy bắt đầu đi về phía đại điện.

Hắn nhanh chóng đến trước đại điện.

"Tu vi đã điều chỉnh xong, lần này sẽ không phải nợ thêm bao nhiêu tiền nữa!?" Lục Thủy đi lên cầu thang, bước vào đại điện.

Hắn cảm thấy chuyến đi lần này thật thuận lợi, tu vi cũng được tăng lên.

Đừng nói 50 triệu, hắn cảm thấy nhiều lắm cũng chỉ thiếu khoảng 4 triệu thôi.

Lục Thủy từ từ đi vào đại điện, tiện thể nhìn lên phía trên đại điện, muốn quan sát sắc mặt của Tam trưởng lão trước.

Cảm xúc của Tam trưởng lão phần nào quyết định là hắn sẽ bị phạt hay là vui vẻ bước ra khỏi đại điện.

Nhưng Lục Thủy đã phải ngẩn người trong chốc lát.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Trong lòng của hắn hơi hoang mang, lần này Tam trưởng lão sẽ tăng giá lên bao nhiêu?

Thay vì 50 triệu, có thể sẽ lên tới 70 triệu.

"Ta lại làm sai à? Sai cái gì vậy?"

Lục Thủy cố nhớ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra là mình đã làm gì sai.

Hắn đi đến Bỉ Chi Hải Ngạn, sau đó quay trở về, tất cả đều bình thường.

Ngoài việc bỏ rơi một người ma tu, thì không có gây sự với ai cả.

Mà người ma tu kia có lẽ vẫn còn lênh đênh trên biển.

Không thể ảnh hưởng đến hắn.

Vì sao sắc mặt của Tam trưởng lão cứ như là người ta thiếu hắn 70 triệu vậy?

Không còn là giới hạn trước đó nữa, mà đã tăng thêm?

"Gặp qua Tam trưởng lão." Lục Thủy đứng ở dưới đại điện, cung kính mở miệng.

Tam trưởng lão ngồi ở phía trên cùng của đại điện, hắn dùng gương mặt 70 triệu nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.

"Biết lỗi chưa?" Tam trưởng lão hỏi.

Lục Thủy âm thầm thở dài, nhưng hắn cũng muốn hỏi rõ xem mình đã làm gì sai.

"Tam trưởng lão có thể cho ta chút gợi ý không?" Lục Thủy nhẹ giọng hỏi.

Sau khi Lục Thủy đặt câu hỏi, hắn phát hiện gương mặt 70 triệu của Tam trưởng lão, muốn đột phá, và đang tăng thêm giá trị.

"Vèo" một tiếng.

Hai tấm ảnh chụp từ trên đại điện bay xuống.

Sau đó "kịch" một tiếng, cắm trên mặt đất, ngay trước mặt của Lục Thủy.

Lục Thủy trong lòng rất là ngạc nhiên, hắn cúi người cầm hai tấm ảnh chụp lên.

May mà Tam trưởng lão không dùng lực, không thì hắn sẽ không thể lấy được.

Và không ai thèm chú ý tới lỗ thủng ở trên đại điện, vì chút nữa nó sẽ tự sửa chữa lại.

Đại điện của Lục gia cao cấp như vậy, sao có thể thiếu chức năng tự sửa chữa được.

Chẳng mấy chốc, Lục Thủy đã nhìn thấy bức ảnh đầu tiên.

Hắn hơi sửng sốt một chút, trong ảnh là cảnh tượng hắn đang ngồi trên ghế và được Chân Võ cõng.

Là lúc leo lên Vong Xuyên Hà Đạo.

Lục Thủy: "..."

Là ai làm?

Sau đó hắn nhìn xem tấm ảnh chụp thứ hai, là cảnh hắn ném linh thạch về phía giữa Nại Hà Kiều

"..."

Sau khi xem ảnh, hắn biết là mình thật sự tiêu rồi.

Hắn càng thắc mắc, rốt cuộc là do ai làm.

Là ánh mắt lúc đó, hay là có người nào khác đang ẩn núp?

Người khả nghi nhất là Nhị trưởng lão.

"Nhìn rõ chưa?" Giọng nói của Tam trưởng lão vang lên.

Lục Thủy chỉ có thể gật đầu:

"Nhìn rõ rồi."

"Không giải thích một chút sao?" Tam trưởng lão lùi ra sau rồi dựa vào, hỏi.

Gương mặt 70 triệu của hắn, đang ổn định và có khả năng tăng thêm

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment