Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 695 - Chương 695: Ai Mới Là Tác Giả 4

Chương 695: Ai Mới Là Tác Giả 4 Chương 695: Ai Mới Là Tác Giả 4

"Trọng tài, hắn hồi cờ." Thiếu nữ kia đột nhiên kêu lên.

Ta: "..."

"Thả ta ra, buông ta ra." Ta lại bị ném ra ngoài thêm một lần.

Phịch!

Ta bị ném tới trên mặt đất, ta cảm thấy phẫn nộ.

Ta muốn một kiếm chém đứt nhà thi đấu này.

"Các ngươi thật là chó, ta muốn chém nhà thi đấu hồi nào?

Hãy đi đến nơi thi đấu tiếp theo.

Với lại viết thì cứ viết, đừng có đọc ra được không?" Ta cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.

Người ở đây không hiểu chân lý của cờ vây, ta quyết định đi tới một nơi khác, ta sẽ tự mình phát triển cờ vây.

Vì sao tham gia cuộc thi mà chỉ có ta bị loại?

"Chờ một chút, các ngươi chờ ta với." Bên trong đột nhiên truyền ra một giọng nữ.

Là thiếu nữ đã đánh cờ với ta.

"Ngươi có việc gì?" Ta hỏi.

"Ta có thể đi chung với các ngươi không." Thiếu nữ kia hỏi.

Sau đó nàng tự giới thiệu:

"Ta tên là Cửu, là Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa, chắc chắn là các ngươi đã nghe nói đến ta."

"Xin lỗi, bọn ta không đi chung với chó hoặc phụ nữ." Một người chỉ biết gọi trọng tài, không có tư cách đi chung với chúng ta.

Xuất phát đi tới nhà thi đấu tiếp theo.

. . .

Lục Thủy đọc đến đây thì hơi thắc mắc, Cửu vậy mà cũng xuất hiện.

"Như vậy thì Cửu không phải là một trong số những người viết truyện."

Vừa rồi hắn còn nghĩ xem người viết truyện có phải là Cửu hay không.

Xem ra là không thể nào.

Nhưng Cửu rõ ràng là biết Kiếm Nhất, ngay từ đầu đã cố ý tiếp cận.

Sau đó phản bác chuyện Kiếm Nhất hồi cờ, nhưng không hiểu rõ chân lý của cờ vây bằng Kiếm Nhất.

"Lần sau ta sẽ hồi cờ trước." Nghĩ đến điều này, Lục Thủy không khỏi cảm thấy tiếc nuối một chút:

"Không được, không có cơ hội."

Lục Thủy nhất thời cảm thấy hơi khó chịu.

Sao Kiếm Nhất không chịu tập trung luyện kiếm cho thật giỏi? Nhất định phải chơi cờ vây làm gì.

Sau đó Lục Thủy dự định đọc tiếp, nhìn xem con đường chơi cờ vây của Kiếm Nhất cuối cùng sẽ đi về đâu.

Hơn nữa sách này có viết về Cửu, có thể sẽ có Lục, thật sự rất đáng xem.

"Ùng ục."

Vừa mới lật sang trang, Lục Thủy nghe được tiếng bụng sôi lên.

Không phải hắn.

Sau đó Lục Thủy bèn quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết cúi đầu đỏ mặt, tập trung đọc sách của nàng.

Bây giờ thì Lục Thủy mới nhớ ra, hình như Mộ Tuyết không có ăn điểm tâm, mà bây giờ đã qua giữa trưa rồi.

Lục Thủy nhìn nhìn quyển sách trong tay, phát hiện đã đọc được một nửa.

"Trưa nay Mộ tiểu thư muốn ăn gì?" Lục Thủy khép sách lại hỏi.

"Lục thiếu gia thì sao?" Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thủy.

"Trước tiên hãy đến tiểu trấn xem thử." Lục Thủy nói xong thì cầm sách cất vào.

Hắn muốn mang quyển sách này theo.

"Nghe theo Lục thiếu gia." Mộ Tuyết không có ý kiến gì.

Lục Thủy cầm lấy sách của Mộ Tuyết, cất lên trên giá sách.

Ban đầu đặt ở vị trí vừa phải, nhưng hắn ngẫm nghĩ một hồi lại lấy sách đặt vào vị trí cao hơn.

Không có mục đích gì cả, làm vậy để Mộ Tuyết phải nhờ hắn lấy giúp nàng.

Đến lúc đó sẽ được nàng nhờ vả, không đúng, lúc đó hắn sẽ đặt ở vị trí cao hơn.

Chọc tức nàng.

Mộ Tuyết chỉ nhìn thoáng qua vị trí của những quyển sách, cũng không thèm để ý.

Nếu như rơi thêm vài cuốn sách xuống, thì Lục Thủy cũng sẽ bị dọa sợ, lập tức cầm sách cho nàng.

Tóm lại, Lục Thủy vẫn rất là lo lắng cho nàng, dù biết rằng trên người nàng có Hỗn Nguyên Khí.

Nàng đặc biệt thích Lục Thủy.

...

Dịch Sơn và Du Nhã đã rời khỏi Tàng Kinh Các từ rất sớm.

"Ngươi muốn tu luyện thật sao?" Dịch Sơn hơi nhíu mày lại.

Vừa rồi, khi bọn họ đang tìm kiếm công pháp, đã tình cờ thấy được Ma Ngôn Lục Chân Quyết.

Và vợ của hắn - Du Nhã đã nhớ kỹ phần thứ nhất, muốn trở về tu luyện thử.

Vì mượn sách mang đi là việc rất khó nên đành phải học thuộc, sau đó trở về luyện.

Đương nhiên, cũng không phải là không thể mượn, nhưng không thật cần thiết thì tốt nhất là đừng mượn.

Bởi vì số lần có giới hạn.

"Ừm, thử xem sao, nhưng nên đến xin ý kiến của vị tiền bối kia." Du Nhã mở miệng nói.

Dịch Sơn do dự một hồi, cuối cùng nhẹ giọng nói:

"Nếu như có vấn đề thì không được thử."

Du Nhã nhìn Dịch Sơn, cười nói:

"Ta tưởng rằng ngươi sẽ không đồng ý."

"Đúng là ta muốn ngăn cản, nhưng thấy thái độ của ngươi nghiêm túc như vậy, trong lúc nhất thời không biết làm sao thuyết phục ngươi." Dịch Sơn thở dài một cái, sau đó thắc mắc hỏi:

"Vì sao ngươi nhất định phải thử? Ngươi thật sự tin vào những gì thiếu phu nhân nói à?

Có nhìn như thế nào thì nàng ấy cũng chỉ là một người bình thường."

"Mặc dù thiếu phu nhân trông giống như một người bình thường, nhưng ngươi còn nhớ, chúng ta là như thế nào tìm ra được nguyên nhân không?" Du Nhã hỏi chồng mình.

Bọn họ phải mất khá nhiều thời gian, mới biết được nguyên nhân gây bệnh, sau đó mới tìm hiểu tình trạng cụ thể.

Mà Mộ Tuyết chỉ cần bắt mạch một chút, nếu như không biết chẩn đoán của nàng là đúng, nghi ngờ là bình thường.

Nhưng mà đối phương đã đoán đúng, bọn họ không thể nghi ngờ điều đó.

"Thật vậy." Dịch Sơn nặng nề nói:

"Nếu như không biết bọn họ là thiếu gia và thiếu phu nhân, thì trông bọn họ không có vẻ gì là vô dụng cả."

Mặc dù cách cư xử của đối phương với người khác có vẻ không được lịch sự, nhưng cũng không quá kém cỏi hay là phô trương.

Bọn hắn mới vừa tới, cũng không biết Lục thiếu gia sẽ diễn kịch.

"Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng ta luôn cảm thấy đây là một cái cơ hội, không thể bỏ qua." Du Nhã nói.

"Cảm giác? Làm sao ngươi cảm giác được?" Dịch Sơn có chút hiếu kỳ, trước đó hắn đã nhìn ra vợ mình có điều khác lạ rồi.

"Ừm ~" Du Nhã ngẫm nghĩ một hồi, ngập ngừng một chút rồi nói rằng:

"Ta cũng không diễn tả được, có lẽ là giác quan thứ sáu của người làm mẹ đi."

Bản thân nàng cũng thấy hoài nghi, bởi vì không có bất cứ lý do gì.

Bọn họ không tiếp tục đắn đo nữa, đã không tìm được đáp án cho vấn đề này, vậy thì thử trước rồi mới tính tiếp.

Một lúc sau, bọn họ đi tới một chỗ bên sườn núi, đây là nơi sinh sống của một vị tu chân có y thuật rất giỏi của Lục gia.

Vừa bước vào cửa tiểu viện, Dịch Sơn đã cung kính nói:

"Vãn bối Dịch Sơn, xin được gặp tiền bối."

"Cửa mở, tự mình đi vào." Rất nhanh, có một giọng nữ vang lên ở bên trong.

Bọn họ nghe lời bước vào.

"Là các ngươi à, thai nhi có gì không ổn sao?" Tô Hồng bình tĩnh nhìn Du Nhã hỏi.

Tô Hồng là một trong những Y Tiên của Lục gia, trên mái tóc dài của nàng có vài sợi màu đỏ, vóc dáng trẻ trung, khuôn mặt xinh xắn, có thể nói là xinh đẹp như hoa.

Nhưng mọi người đều biết là tuổi tác của nàng rất cao.

Lúc này, Tô Hồng mặc một bộ váy tiên màu đỏ, đang đọc một quyển sách gì đó.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment