Sáng sớm hôm sau.
Lục Thủy khép lại quyển sách "Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện".
Nội dung cốt truyện sau đó căn bản là Kiếm Nhất đang tham gia thi đánh cờ.
Quyển sách kết thúc một cách rất kì lạ.
Nguyên văn bên trong là như thế này:
Cuộc thi cờ vây đã kết thúc, ta cũng phải rời đi, thật sự là một hành trình đầy ý nghĩa, tiếc là thời gian của ta quá gấp gáp.
. . .
Đây chỉ là một đoạn tự bạch bình thường, nhưng Lục Thủy luôn cảm giác đoạn văn này không phải là tự bạch của Kiếm Nhất , mà của người viết sách.
Còn kết quả trận đấu của Kiếm Nhất, không có gì đáng nói, đây thật sự chỉ là một quyển tự truyện dạy người ta làm sao để đi lại.
Một kỳ thủ đồng thời có hai tư tưởng trái ngược nhau.
Nhìn thấy Kiếm Nhất vô tình thăng cấp một hai lần, hắn cảm thấy quá thất vọng về đối thủ của mình.
"Nhưng quyển sách này thật sự không có ẩn chứa bất cứ công pháp hay phát thuật gì, cũng không có miêu tả bất cứ điều gì về Kiếm Đạo của Kiếm Nhất.
Toàn bộ là viết về sự tích chơi cờ vây."
Lục Thủy đọc quyển sách này, chính là đọc một quyển sách rất bình thường.
Nhưng bản thân quyển sách lại là thứ phi thường, vì qua vô số năm tháng mà vẫn chưa bị phân hủy.
Lục Thủy cất sách đi, sau đó nhìn ra phía bên ngoài.
"Chắc là Mộ Tuyết đã đi đến trạm xe rồi?"
Nghĩ như vậy, hắn bèn đi ra ngoài.
Còn quyển sách kia, hắn cũng không dự định mang trả lại, mà muốn tự mình cất giữ.
Khi nào muốn trả thì trả, dù sao những lý lẽ để hồi cờ ở bên trong là nhiều không kể xiết, có cơ hội gặp lại Kiếm Nhất, hắn muốn lấy đạo của người trả lại cho người.
Mà vậy thì cũng có thể xem như là một quyển bí tịch về cờ vây.
Nhưng mà không thể dùng trong cuộc thi nghiêm túc.
Trong một cuộc thi nghiêm túc mà muốn hồi cờ, hậu quả như thế nào cũng được ghi lại vô cùng sinh động trong sách.
Cần lấy đó mà làm gương.
Lục Thủy ra khỏi tiểu viện, trực tiếp đi về phía tiểu viện của Mộ Tuyết.
Hắn đã tính toán rồi, có lẽ sẽ trùng hợp gặp được Mộ Tuyết đang xuống núi.
Còn thời gian đi đến nhà ga thì hôm qua hắn đã hỏi được rồi.
Mộ Tuyết cũng chắc chắn sẽ đi sớm.
Lại đoán đúng. Lục Thủy vừa mới đi đến gần chỗ tiểu viện của Mộ Tuyết đã thấy nàng đang từ bên trong đi ra.
"Sớm như vậy, Lục thiếu gia muốn đi đâu?" Mộ Tuyết có chút mừng rỡ khi nhìn thấy Lục Thủy .
Nàng còn tưởng rằng sẽ gặp nhau ở cửa chính.
"Xuống núi, Mộ tiểu thư cũng phải xuống núi đúng không?" Lục Thủy nhẹ giọng hỏi.
Mộ Tuyết nhìn xem Lục Thủy, không có trả lời câu hỏi trước, mà là hiếu kỳ nói:
"Lục thiếu gia muốn dùng phi hành pháp bảo bay xuống sao?"
Cũng không phải chưa từng xảy ra.
Lần này nàng cần phải hỏi rõ ràng.
"..."
Lục Thủy nhất thời không nói nên lời.
Hắn lạnh nhạt liếc nhìn Mộ Tuyết một cái rồi tiếp tục đi về phía trước:
"Đi xuống."
Nghe được câu này, Mộ Tuyết lập tức đi theo, bọn họ thuận đường.
Sẽ luôn luôn thuận đường.
Đinh Lương không dám tới gần, chỉ theo từ xa.
Bởi vì phải đi đón hai vị tiểu thư, nếu không nàng đã chọn ở lại nơi đây.
—— ——
Khổ Hải Phật Môn.
Tâm Hỏa Cổ Phật cau mày, cuối cùng thở dài một tiếng:
"Không ngờ là tất cả đầu mối liên lạc đều bị cắt đứt, Lục gia trừ Lục Vô Vi, vẫn như cũ, không thể khinh thường."
"Tuy nhiên, những sự biến đổi trên thế giới ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí còn giúp khôi phục lực lượng, rốt cuộc là do đâu mà ra?"
Chuyện này hắn đã tìm hiểu rất lâu, lại không tìm được một chút manh mối nào.
Tất cả những thay đổi khác thường đều không có nguyên nhân gì cả, trống rỗng mà xuất hiện.
Hắn đã lật tìm tất cả ghi chép, không có tình huống như thế này.
"Nếu tiếp tục như vậy nữa, có thể thử làm cho Phật trở về."
Tâm Hỏa Cổ Phật nhìn ra bên ngoài, nhìn xem Vô Tận Khổ Hải, cuối cùng niệm câu phật hiệu.
Hắn muốn chuẩn bị một chút, hai phe thế lực khác, có lẽ cũng nghĩ như vậy, hoặc không bao lâu nữa sẽ nghĩ tới.
Nhưng khả năng thành công thật sự quá thấp.
Trừ khi mức độ biến đổi của thế giới này có thể không ngừng tăng lên.
"Liên quan tới việc thăm dò Lục Thủy, cần bàn bạc kỹ hơn."
Không thể phái thêm người khác đi tới Lục gia theo dõi.
Hiện giờ trong mắt của hai thế lực còn lại, Phật Môn chẳng khác gì một trò cười.
Nếu chuyện này mà bị bọn hắn biết được, lại có thêm một trò hề.
"Kiếp sau của Tân Cổ Phật cũng nên xuất hiện rồi, không biết sẽ là người thế nào."
. . .
"Meo meo~ "
Hắc Bạch Miêu nhoài người nằm ở trong tiệm của Nhàn Cẩm, nó nhìn xem bên ngoài và cất tiếng kêu hơi bi thương.
Nó nghĩ rằng mình có thể đã bị Phật Môn vứt bỏ.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, nó không muốn chữa khỏi vết thương, nếu không sẽ phải đi gặp con chó kia, đó thật sự là chó.
Thật đáng sợ.
Nó cảm giác con chó này còn khủng bố hơn so với bất kì người nào trong Phật Môn.
Vừa nghĩ tới vết thương sắp khỏi thì phải đi, nó lại vô thức rùng mình một cái.
Con chó kia chỉ biết đánh nó, chứ có chịu hỏi nó câu nào đâu.
Trái lại, ngươi muốn biết gì thì cứ nói ra đi.
"Lục thiếu gia ta muốn ăn bánh bao chay."
"Không có, chỉ có bánh bao thịt."
"Vậy thứ Lục thiếu gia đang ăn không phải là bánh sao?"
"Cái cuối cùng."
"...."
Hắc Bạch Miêu nhìn thấy hai người đi ngang qua, nó lập tức chạy trốn, người này nó biết, nhưng mà không bị nhìn thấy thì tốt hơn.
Đó là thiếu gia Lục gia, nếu như hắn biết nó là mèo nội gián, chắc chắn nó sẽ bị ăn sạch.
Nơi này thật là khủng khiếp.
Muốn về nhà.
Mộ Tuyết đi ở bên cạnh Lục Thủy, nàng nhìn về phía sau và nói:
"Lục thiếu gia, trong tiệm vừa rồi hình như có bé mèo dễ thương."
Lục Thủy cũng quay đầu nhìn một cái, không thấy gì cả:
"Không thấy được."
Hắn thật sự không nhìn thấy, có Mộ Tuyết ở bên cạnh hắn, không có việc gì thì hắn nhìn xung quanh làm gì?
Chưa kể Mộ Tuyết vẫn còn nhìn chằm chằm vào bánh bao của hắn.
Đây là hắn vừa mới xếp hàng mua.
Mua cho Mộ Tuyết là bánh bao thịt, hắn cũng không muốn nghe được tiếng bụng của Mộ Tuyết sôi lên lần nữa.
Thấy Lục Thủy không thèm để ý, Mộ Tuyết tự nhiên cũng không thèm để ý.
Bọn họ cứ tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu nữa sẽ đến được nhà ga.
"Chỉ có hai muội muội của ngươi tới? Không có hầu gái sao?" Lục Thủy vừa ăn bánh bao vừa hỏi.
"Ừm, chỉ có hai người, Nhã Nguyệt và Nhã Lâm là do Đường di trông nom tới lớn, hình như không có hầu gái." Thật ra thì Mộ Tuyết cũng không biết rõ về chuyện này.
Nàng không hề quan tâm tới hai người muội muội.
Chẳng trách các nàng cũng không dám lại gần mình.
"Ta nhớ Mộ tiểu thư nói có một người đã 16 tuổi rồi? Không nhỏ." Lục Thủy nói.
"Ta năm nay 19 tuổi, Lục thiếu gia cảm thấy là ta già sao?" Mộ Tuyết nhìn xem Lục Thủy tò mò hỏi.
"..."
-----
Dịch: MB