Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 70 - Chương 70: Quyết Định Hôn Tuyển

Chương 70: Quyết Định Hôn Tuyển Chương 70: Quyết Định Hôn Tuyển

"Hoa Tiên chết? Chuyện này, làm sao có thể? Với thực lực của Hoa Tiên, ai có thể làm được chứ?"

Cao Viễn không tin, thế nhưng đúng là đóa hoa kia đã khô héo, cho nên Hoa Tiên dữ nhiều lành ít.

Sau đó phía đối diện truyền đến giọng nói trầm thấp:

“Thiếu tông chủ Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.”

Cao Viễn sửng sốt một chút, sau đó nhăn mày lại, hắn không thể ngờ được lại là Ẩn Thiên tông Lưu Hỏa.

Trầm mặc một lát, Cao Viễn hỏi:

“Ẩn Thiên tông muốn nhúng tay vào chuyện của chúng ta?”

“Tạm thời không biết, cần điều tra. Nhưng mặc kệ đối phương có phải là Thiếu chủ Ẩn Thiên tông hay không, trước mắt chúng ta vẫn phải cảnh giác Ẩn Thiên tông.” Ngừng một chút, từ khối ngọc truyền đến tiếng thở dài:

“Rút lui trước đi, Hoa Tiên đã chết, bên trong tất nhiên đã xảy ra chuyện lớn, sẽ khiến một số người chú ý.”

Cao Viễn đồng ý rồi kết thúc liên lạc, hắn liếc nhìn Thiên Trì Hà với sự cảnh giác.

“Ẩn Thiên tông sao.”

Ẩn Thiên tông không được tính vào hàng ngũ tông môn đỉnh cấp, nhưng lại rất khó chơi.

Những sơn môn bên ngoài đều là giả, căn bản không ai biết sơn môn thật sự của bọn hắn đang ở đâu.

Mà chỉ cần lên Ẩn Thiên Bí Giám, Ẩn Thiên tông luôn có một đám không sợ chết dám bí quá hoá liều.

Gần như không có người bọn hắn không dám ám sát.

Cao Viễn vẫn có chút kiêng kỵ với Ẩn Thiên tông. Nghe nói lúc Ẩn Thiên tông mới thành lập, Tông chủ của bọn hắn đã ám sát một vị trưởng lão của Đạo Tông.

Đạo Tông đã rất tức giận, thề phải diệt sát Ẩn Thiên tông khỏi tu chân giới.

Cuối cùng, chuyện này kết thúc bằng việc mấy vị Trưởng lão của Đạo Tông liên tục bị ám sát.

Nếu như không phải vị Tông chủ này không rõ tung tích, Ẩn Thiên tông có lẽ thật sự đã đưa thân vào hàng ngũ đỉnh cấp.

Thở dài một tiếng, Cao Viễn rời khỏi chỗ cũ.

—— ——

Lục Thủy ngồi một lúc lâu, chờ khi hắn mở mắt ra thì đã là chạng vạng tối ngày thứ hai.

Hắn cảm thấy thương thế của mình đã tốt hơn nhiều, không còn ảnh hưởng lắm.

Sau đó hắn cảm thấy trên đỉnh núi xuất hiện ánh sáng vàng.

“Đã sắp kết thúc?” Nhìn thấy đạo ánh sáng này xuất hiện, Lục Thủy hiểu được việc đốn ngộ ở Thiên Trì Hà sắp kết thúc.

Hắn cũng không chú ý lắm, đi lên sẽ chỉ làm mình bại lộ trước mắt người khác, không cần thiết đi ra để người ta chế giễu.

Ai bảo trên người hắn không hề có chút ánh sáng nào.

“Xem ra sáng sớm ngày mai sẽ kết thúc, đến lúc đó cần phải trở về nhìn Tam trưởng lão.”

Sau đó Lục Thủy tìm một nơi rồi bắt đầu đọc Thiên Địa Trận Văn.

Lấy Thiên Địa Trận Văn ra, Lục Thủy cảm thấy mình không thể đi ra ngoài nữa, nếu tiếp tục như thế thì đại kế từ hôn sẽ chết từ trong trứng nước.

—— ——

Sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng vàng ở Thiên Trì Hà tiêu tán hết, trong đại điện Lục gia đã xuất hiện thân ảnh của Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão.

Nhị trưởng lão ngồi ở chỗ cao nhất, mở miệng nói:

“Kết quả của Thiên Trì Hà ra chưa?”

Tam trưởng lão ngồi ở bên một bên, gật đầu nói:

“Ra rồi, ba người đứng đầu cũng đã ghi chép lại.”

Nhị trưởng lão nhìn về phía Tam trưởng lão:

“Là những ai?”

Nếu như không ngoài ý muốn, thế thì vị hôn thê của Lục Thủy sẽ là một trong ba người này.

“Tiêu gia Tiêu Vân Vi, Đông Phương gia Đông Phương Trà Trà, Đạo Tông Vũ Niết.” Tam trưởng lão nói.

“Đông Phương Trà Trà bỏ đi, cũng chỉ còn Tiêu gia và Đạo Tông.” Nhị trưởng lão suy tư một chút, nói:

“Đạo Tông Vũ Niết là tiểu nha đầu có Không Minh Tâm sao?”

Tam trưởng lão gật đầu nhưng không nói gì.

"Đạo Tông Vũ Niết trời sinh có Không Minh Tâm, nếu như không phải cố ý, không đến mức hạ thấp lấy vị trí thứ ba. Huống hồ Đạo Tông gia lớn nghiệp lớn, cũng không nhất định sẽ thả người.

“Đã như vậy thì bỏ đi." Nhị trưởng lão nói.

Tam trưởng lão có chút ngoài ý muốn, hắn thấy Vũ Niết trời sinh Không Minh Tâm mới là thích hợp nhất.

Nhưng khi nghĩ tới Lục Thủy, hắn không nói gì nữa.

Đối phương có thiên phú cực cao nên tất nhiên sẽ không đồng ý, nếu náo loạn lên thì mặt mũi Lục gia sẽ khó nhìn.

“Như vậy thì còn lại Tiêu gia Tiêu Vân Vi, tìm đọc qua tài liệu về nàng chưa?” Nhị trưởng lão hỏi.

Tam trưởng lão gật đầu:

“Cơ bản không có vấn đề gì, tình cảm trống không, thiên phú trác tuyệt, tướng mạo xuất chúng, chiều cao không kém Lục Thủy quá nhiều.”

Nhị trưởng lão chỉ nghe nhưng không nói gì.

Nhìn thấy Nhị trưởng lão không mở miệng, Tam trưởng lão tiếp tục nói:

“Nhưng lại có chút chuyện nho nhỏ. Một năm trước, cũng chính là ngày Tiêu Vân Vi làm lễ trưởng thành, một vị thị nữ không cẩn thận đụng phải Tiêu Vân Vi.

Chuyện này làm váy của Tiêu Vân Vi dính một chút nước trà, người thị nữ này có lẽ là do áy náy nên đã quỳ xuống đất xin lỗi.

Mà Tiêu Vân Vi cũng chỉ mỉm cười nói không sao, nhưng khi đi ngang qua vị thị nữ kia đã giẫm gãy nát một ngón tay của nàng."

“Có thể hiểu được! Khi còn trẻ kiểu gì cũng sẽ làm một chút chuyện sốc nổi.” Giọng nói bình thản vang lên trong đại điện.

Là giọng nói của Đại trưởng lão.

Nhị trưởng lão cũng gật đầu:

“Đúng là không có vấn đề gì! Váy yêu thích bị làm bẩn, tức giận là chuyện tất nhiên, không tính là khác người.”

Tam trưởng lão cũng mỉm cười nói:

“Tu chân giới vốn là như vậy, chuyện này đúng là không cần chú ý đến.”

Lúc này Nhị trưởng lão đứng lên:

“Thế thì cứ quyết định như vậy, hôn sự của Lục Thủy sẽ tiến hành theo kế hoạch ban đầu, ba năm sau cưới Mộ Tuyết qua cửa.”

Sau khi Nhị trưởng lão nói xong, giọng nói bình thản vừa nãy không còn vang lên, Tam trưởng lão cũng gật đầu không nói gì.

Vì thế chuyện này đã được thông qua.

Sau đó Nhị trưởng lão nhìn về phía Tam trưởng lão, nói:

“Để Lục Cổ tiến về Mộ gia, đưa Mộ Tuyết đến nhà chúng ta một thời gian.”

“Được.” Tam trưởng lão đáp lại.

—— ——

“Tiếp Mộ Tuyết đến nhà chúng ta?” Đông Phương Lê m hơi kinh ngạc nhìn phu quân nhà mình.

Kỳ thật Lục Cổ cũng rất bất ngờ:

"Tam trưởng lão nói là mệnh lệnh của Nhị trưởng lão, còn để cho ta xuất phát ngay hôm nay. Chờ chút nữa đi qua đó, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chạng vạng tối sẽ trở về."

Đông Phương Lê m vui vẻ nói:

“Thế thì hôn sự của con chúng ta sẽ không xuất hiện biến động gì nữa rồi?”

Lục Thủy công khai cho thấy mình thích Mộ Tuyết, bây giờ gia tộc lại đồng ý cho hắn cưới Mộ Tuyết, Đông Phương Lê m tất nhiên rất vui vẻ.

Con trai mình có thể cưới được người mình thích, đây là một chuyện tốt.

n, nàng cũng rất may mắn, gả cho người mình thích.

“Ừm, chắc sẽ không xuất hiện biến động nữa, cũng tính là một chuyện tốt.” Lục Cổ nói.

Cưới được người mình thích là một chuyện rất tốt, mặc dù Lục Thủy hố cha, nhưng Lục Cổ thân là cha mẹ, tất nhiên cũng mong ngóng con mình tốt đẹp.

"Đúng rồi, nếu muốn đón Mộ Tuyết tới, có phải ta nên xuống bếp chuẩn bị lễ gặp mặt hay không? Lần đầu nên đưa cái gì thì tốt đây? Được rồi, theo giúp ta đi nhà kho nhìn xem." Nói xong liền lôi kéo Lục Cổ đi ra ngoài.

Lục Cổ có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn theo phu nhân của mình, chọn lựa cũng không mất nhiều thời gian.

—— ——

Mộ gia.

Khi Lục Cổ quyết định muốn tới Mộ gia, đã trực tiếp phát đến tin tức muốn tới thăm hỏi.

Mộ Uyên ngồi ở trong đại sảnh, hắn còn gọi cả Mộ Khương và Mộ Giản đến.

Thuận tiện thông báo cho bọn hắn chuyện này.

Mộ Khương nhăn mày:

“Đúng lúc Thiên Trì Hà kết thúc, nói thế thì Lục Cổ tự mình đến từ hôn?”

Mộ Uyên bình tĩnh nói:

“Không loại trừ khả năng này, nhưng Tộc trưởng Lục gia tự mình đến, phân lượng cũng đủ rồi.”

Ngừng lại, Mộ Uyên tiếp tục nói:

“Khi chuyện này chưa rõ ràng, không cho phép ai làm khó xử Mộ Tuyết, bằng không chỉ có chúng ta sẽ mất mặt xấu hổ.”

Mộ Khương và Mộ Giản lập tức đồng ý.

Nhưng bọn hắn vẫn rất ngạc nhiên, Tộc trưởng Lục gia tự mình tới làm gì.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment