Cuối cùng Mộ Uyên nhìn Mộ Giản, nói:
“Lão Tam, Mộ Tuyết là con cái nhà ngươi, chuyện này ngươi ra quyết định đi.”
Lục Cổ nhìn về phía Mộ Giản, vị này tất nhiên hắn có biết.
Mộ Giản nhìn Lục Cổ, lại nhìn Mộ Tuyết ở bên dưới, nói:
"Đây là chuyện tốt, tất nhiên ta sẽ không từ chối, nhưng không biết đứa nhỏ này có đồng ý hay không."
Mộ Tuyết lập tức nói:
“Mộ Tuyết nghe phụ thân.”
Ý tứ chính là nàng cũng không có ý kiến.
Lúc này Mộ Uyên lên tiếng:
“Đã như vậy, Lục huynh dự định lúc nào trở về?”
“Nhị trưởng lão tương đối gấp, cho nên phải trở về trong hôm nay, không thể bồi tiếp Mộ huynh uống mấy chén, đúng là đáng tiếc.” Lục Cổ có chút tiếc hận.
Đối với chuyện này, đương nhiên Mộ Uyên sẽ không trách tội.
Sau đó Mộ Uyên liền để Mộ Tuyết trở về thu thập một chút, thu thập xong sẽ xuất phát.
Tất nhiên Mộ Tuyết không có ý kiến gì.
—— ——
Rời khỏi đại sảnh, Mộ Tuyết cảm thấy có chút kinh ngạc, chẳng những mình không bị từ hôn, mà lại không cần kiếm cớ để đi gặp Lục Thủy.
Mặc dù không biết mấy vị Trưởng lão kia nghĩ thế nào, nhưng đối với nàng thì đây là một chuyện tốt.
“Có thể gặp Lục Thủy.” Mộ Tuyết thầm nói với nhỏ với âm lượng mà chỉ bản thân nghe được.
Rất nhanh nàng đã trở về gian phòng của mình.
Nàng cần phải thu thập chút đồ, nhưng đồ đạc của nàng cũng chỉ có quần áo mà thôi.
Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía tấm gương, nàng nhìn quần áo mình đang mặc rồi tự nói:
“Ta có nên đổi một bộ quần áo đẹp đẽ hay không?”
“Vậy thì nên đổi quần áo gì mới tốt đây?”
“Nếu không thì mặc ngắn một chút, lộ chân ra cho Lục Thủy nhìn?”
Nghĩ tới đây Mộ Tuyết liền trực tiếp lắc đầu.
“Không thể, mặc không quen, mặc không được.”
“Thế thì lộ bờ vai cho Lục Thủy nhìn? Chắc chắn hắn rất ưa thích, nhìn không thể rời mắt.”
Mộ Tuyết tưởng tượng hình ảnh này, sau đó bụm mặt nói:
“Sao lại giống như ta đang câu dẫn Lục Thủy vậy? Mà ta cũng không có loại quần áo này.”
Quần áo của nàng đẹp thì đẹp thật, nhưng đều là do trong tộc chuẩn bị, bình thường vẫn tương đối bảo thủ.
Đương nhiên, nàng cũng thích những quần áo này.
Cái này thiếu vải, cái kia thiếu vải, nàng mặc không quen.
Trừ khi Lục Thủy bắt nàng mặc để ngắm.
Nếu Lục Thủy ưa thích thì nàng đều sẽ mặc, nhưng chỉ có thể ở trong phòng.
Cuối cùng Mộ Tuyết quyết định mặc váy tiên, Lục Thủy chắc chắn sẽ thích.
Sau đó Mộ Tuyết lộ ra một nụ cười xán lạn với bản thân trong gương.
Mộ Tuyết vẫn nhớ một chuyện, đó chính là Lục Thủy vẫn luôn lẩm bẩm, nói ngày kết hôn mình không hề nhìn hắn, cũng không mỉm cười với hắn.
Hắn cảm thấy đáng tiếc.
Thế nhưng khi đó nàng chưa từng gặp qua Lục Thủy, càng chưa từng nói chuyện qua.
Làm sao nàng có thể nhìn hắn, mỉm cười?
Từ nhỏ nàng đã ở trong nhà, thậm chí không biết làm sao để cười.
Chuyện này là do Lục Thủy nói với nàng vào lúc tình yêu đang cuồng nhiệt, còn để nàng mặc lại một lần, sau đó mỉm cười với hắn.
Đêm hôm đó nàng từ chối.
Nhưng sáng ngày thứ hai nàng dậy sớm hơn Lục Thủy, sau đó mặc váy đỏ vào, trong nháy mắt khi Lục Thủy tỉnh lại, nàng nở nụ cười hạnh phúc nhất với Lục Thủy.
Lục Thủy, sợ ngây người.
Sau đó nàng đi thay quần áo, nàng vẫn còn nhớ rõ lời nói lúc đó của Lục Thủy: Không tính, lần này không tính, ta mới vừa tỉnh ngủ nên không thấy rõ.
Nghĩ tới đây Mộ Tuyết lại lộ ra nụ cười tươi.
“Lần này có thể bổ sung tiếc nuối của hắn.”
Cuối cùng Mộ Tuyết thu thập một chút quần áo, đi ra khỏi phòng.
Lúc đi ra, nàng phát hiện không ngờ Đường di lại ở đây.
“Đường di.” Mộ Tuyết nhỏ giọng gọi.
Đường di nhìn Mộ Tuyết, cười có chút gượng ép:
“Nghe nói ngươi muốn đi Lục gia, Đường di tới xem một chút.”
“Đi Lục gia, nếu có gì không quen thì có thể về sớm một chút, lần này không phải Đường di nhìn chằm chằm Thiên Nữ Chân Kinh của ngươi.”
Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ tới Đường di sẽ nói ngay thẳng như vậy, như vậy không phải trực tiếp nói cho nàng, trước đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thiên Nữ Chân Kinh sao?
Nhưng Mộ Tuyết không so đo những chuyện này, mà chỉ gật đầu nói:
“Ta biết.”
“Ngươi định mang Đinh Lương qua đó sao?” Đường di hỏi.
“Ừm, đủ rồi.” Mộ Tuyết gật đầu đáp.
Đúng là đủ rồi! Kiếp trước nàng gả đi còn không mang theo ai, cô độc từ nhỏ đến lớn làm cho nàng không có bất kỳ cảm giác khác thường nào.
Nhưng một thế này nàng dự định mang theo Đinh Lương đến Lục gia.
Ở kiếp trước, cuộc sống của Đinh Lương ở Mộ gia rất thê thảm, nhưng cuối cùng nàng vẫn đòi được Đinh Lương về.
Mặc dù chỉ để lại Thu Vân tiểu trấn, nhưng đối với Đinh Lương thì đây là chuyện hạnh phúc nhất rồi.
Sau đó Mộ Tuyết rời khỏi sân nhỏ, Đường di chỉ đi cùng tới cửa.
Chờ bóng dáng Mộ Tuyết đã biến mất, Đường di mới quay đầu nhìn về phía tấm hoành phi đã được viết thêm tên.
Phía trên đúng là viết tên Mộ Tuyết, nhưng cái tên này lại xiên xiên vẹo vẹo, giống như là do một đứa trẻ viết.
Đúng vậy, Mộ Tuyết không thể nào viết ra chữ xấu như thế.
Chữ ở phía trên là do con gái nhỏ nhất của Đường di, Nhã Lâm viết.
Ài!
Thở dài một tiếng.
Đường Y thật sự không biết Mộ Tuyết có ý gì.
Trước kia nàng cho rằng sự lạnh nhạt trong mắt Mộ Tuyết chỉ là giả vờ, nhưng nàng phát hiện chính mình có khả năng đã sai.
Mộ Tuyết thật sự không thèm để ý tới tất cả những thứ quanh người.
Cho dù là Thiên Nữ Chân Kinh, đối phương cũng không để ý tới.
“Nếu như ta trực tiếp hỏi, có phải nàng sẽ trực tiếp cho ta?”
“Nếu như là vậy, thế thì tất cả những gì ta đã làm trước kia, buồn cười đến mức nào chứ?”
Mộ Tuyết đi ở trên đường nhỏ, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nàng phát hiện hôm nay đám mây trở nên rất dễ nhìn.
Có lẽ là bởi vì sắp có người dẫn nàng đi ngắm nhìn.
Lại một lần nàng bước tới giao lộ đặc sắc của cuộc đời.
Mà giao lộ này có người đang chờ nàng, sự đặc sắc cũng là do người này mang tới.
“Lục Thủy, ta tới.”
—— ——
Lục Thủy đã ngồi ở trên xe lửa, sáng sớm ngày mai là hắn có thể trở về Lục gia.
Nhưng đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa nhận được tin tức của gia tộc.
Xem ra cần phải đợi đến ngày mai, đây là một chuyện tốt.
“Thiếu gia, chúng ta vừa mới thăm dò được một chuyện, có chút không bình thường.” Chân Võ nói với Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn Thiên Địa Trận Văn, cũng không ngẩng đầu:
“Nói xem nào.”
“Phương tây có một vị Thái Dương Chi Tử, muốn khiêu chiến tu chân giả, hoặc có thể nói là khiêu chiến thế hệ thiên kiêu trẻ tuổi của tu chân giới.” Chân Võ nói.
“Điểm quan trọng?” Lục Thủy nói.
Hắn không có bất kỳ hứng thú gì với chuyện Chân Võ nói, nếu như chỉ có thế, Chân Võ không nên nói là không bình thường.
Chân Võ do dự, nói:
“Người cuối cùng hắn muốn khiêu chiến chính là, Thiếu gia ngài.”
Ồ?
Lục Thủy có chút hào hứng, hắn khép Thiên Địa Trận Văn lại, ngẩng đầu nhìn về phía Chân Võ:
“Cụ thể làm sao?”
"Người này là Ma Pháp Kỵ Sĩ ở phương Tây, nghe nói là Thái Dương Chi Tử, được gọi là Thái Dương Kỵ Sĩ.
Tuổi tác không lớn, có thể tính là cùng thế hệ với Thiếu gia, nhưng tu vi của hắn đã đạt tới tam giai.
Cả người có Thái Dương Chi Hỏa bao quanh rất chói mắt, tuyệt đối không phải bình thường.
Khoảng thời gian trước hắn tuyên bố muốn khiêu chiến một đám thiên kiêu cùng thế hệ của tu chân giới, bắt đầu từ Đạo Tông, kết thúc ở Lục gia." Chân Võ nói rõ chi tiết.
“Khiêu chiến Lục gia chẳng khác nào khiêu chiến Thiếu gia.” Chân Linh bổ sung một câu.
Cái này Lục Thủy đã hiểu rõ. Lục gia chỉ có một người Thiếu gia như hắn, thế hệ trẻ tuổi chỉ có thể là hắn, thiên kiêu cũng tốt, phế vật cũng được, đều là hắn.
Lục Thủy rất là tò mò, tất cả mọi người biết hắn là phế vật của Lục gia, không có lý do gì lại chạy tới khiêu chiến hắn cả.
Ở kiếp trước tất nhiên chưa từng xảy ra, ặc, hoặc có thể nói là bị ngăn cản.
Lấy biểu hiện của hắn, trong tộc tất nhiên sẽ không để hắn đi ứng chiến.
Mà ở kiếp trước, lúc này chắc hắn vẫn còn đang diện bích hối lỗi.
Nhưng chuyện này đúng là có chút không tầm thường.
-----
Dịch: MB_Boss