Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 785 - Chương 785: Quang Minh Chính Đại Đánh Lục Thủy3

Chương 785: Quang Minh Chính Đại Đánh Lục Thủy3 Chương 785: Quang Minh Chính Đại Đánh Lục Thủy3

Hải Yêu Tiểu Đào nhìn ngây ngẩn cả người, Hải Yêu Nữ Vương cũng giật mình đứng im tại chỗ.

Đông Phương Trà Trà thẳng lưng lên một chút.

Biểu tẩu vẫn là biểu tẩu.

Qua được một lúc, khí tức sinh động ban đầu, đừng nói là yên tĩnh trở lại, muốn nhìn cũng không nhìn thấy được nữa.

Khu vực biển Không Minh khôi phục yên tĩnh như cũ.

Cũng chỉ bởi vì một cái chỉ tay tùy ý của Mộ Tuyết.

Hải Yêu Nữ Vương nhìn Mộ Tuyết, nàng cảm giác mình hình như đã đụng đến một nhân vật không dễ lường rồi.

Chí ít Tử Y Thần Nữ vươt xa sự mong đợi của nàng.

"Thần Nữ, làm thế nào làm được vậy?" Hải Yêu Nữ Vương khôi phục lại hỏi.

"Dựa trên bản chất chênh lệch đi." Mộ Tuyết một mặt buông lỏng nói:

"Dù sao cũng chỉ là linh lực khí tức, bản năng sẽ e ngại linh lực cao tầng. Nhất là loại linh lực đặc thù này."

Có thể làm cho khí tức hỗn loạn e ngại linh lực, Hải Yêu Nữ Vương cũng đã nghe nói qua, nhưng nó lại đến từ trên người một người đã sụp đổ.

Sau đó Hải Yêu Nữ Vương nhìn Mộ Tuyết, hỏi một câu mà tự mình cũng cảm thấy buồn cười nói:

"Thần Nữ sở dĩ được xưng là Thần Nữ, là do thật sự là thần sao? Ý của ta là Chân Thần, không phải những chủng Thần khác."

Mộ Tuyết lắc đầu nói:

"Không phải, ta chỉ là một người bình thường."

Hải Yêu Nữ Vương: ". . . . ."

Mặc kệ người khác tin hay không, dù sao nàng không tin.

—— ——

Lúc này Lục Thủy lại một lần kết nối vào hạt châu, theo dẫn dắt của Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện, hắn lại một lần thấy được cảnh tượng khác.

Lần này nhìn thấy được bàn cờ.

"Tới."

Thấy cảnh này Lục Thủy có chút hưng phấn, rốt cục có thể nhìn đồ vật mà hắn hứng thú.

"Cái này không tính, ta đi sai." Trong nháy mắt cảnh tượng xuất hiện, Lục Thủy liền nghe được giọng nói quen thuộc.

Nếu như không đoán sai, đây chắc là tiếng gọi cha cuả Kiếm Nhất.

Rất nhanh, ánh mắt Cửu liền nhìn về hướng đối diện.

Lục Thủy nhìn thấy, là một bạch y thiếu niên.

Chính là Kiếm Nhất lúc tuổi còn trẻ.

Nhưng mà cùng với khi đó hắn nhìn thấycũng không có gì chênh lệch.

"Cờ đã đặt xuống thì không được hoàn, trên quy tắc là như thế viết." Là giọng Cửu, Lục Thủy còn nhìn thấy nàng lấy ra quy tắc, chỉ cho Kiếm Nhất xem.

Thấy cảnh này, Lục Thủy cảm giác có chút quen thuộc.

Đây không phải là lúc hắn xem Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện, nhìn thấy cảnh này sao?

"Quy tắc là chết, người là sống, vật sống sao có thể bị vật chết trói buộc? Cái này sẽ chỉ để cho người ta dừng bước ngay lập tức." Kiếm Nhất hết sức chăm chú nói.

"Một chữ cũng không sai." Lục Thủy sợ ngây người, hắn đặc biệt nhớ một chút Kiếm Nhất Vi Kỳ Truyện.

Lời nói của Kiếm Nhất, cùng với ở bên trong ghi chép, thật sự là một chữ cũng không sai.

Nói cách khác, quyển sách kia quả thật là thật.

Rất nhanh Lục Thủy muốn đi xem chỗ khác, nhưng là hắn phát hiện lực chú ý của Cửu đều trên bàn cờ, không có đi nhìn chỗ khác.

Mà lại hắn cũng không có nghe được giọng người kể chuyện.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Hay là thật chỉ có lời bộc bạch mới có tiếng?

Rất nhanh nội dung cốt truyện liền phát triển đến một bước cuối cùng, Cửu không thể ngăn cản đối phương muốn đi lại.

"Trọng tài, hắn đi lại." Cửu hướng về phía một bên trọng tài kêu lên.

Sau đó Lục Thủy nhìn xem Kiếm Nhất bị đuổi ra ngoài.

Thấy cảnh này, Lục Thủy cảm giác thể xác tinh thần sung sướng.

Lúc trước hắn thiếu một người trọng tài, bằng không thì cũng không đến mức bị đi lại nhiều lần như vậy.

Kiếm Nhất bị đuổi ra ngoài, Cửu thắng, nhưng mà nàng không có để ý những này, mà là đưa tay ra chỉ.

Lục Thủy phát hiện trên ngón tay có vết rách.

Lúc này vết rách dường như phát ra ánh sáng nhạt.

"Rốt cục, bị ta tìm được hắn. Người đàn ông có thể kết thúc thời đại." Nói đến đây, giọng của Cửu liền mang theo ý cười dày đặc, nồng hậu.

“May mà ta có chút hứng thú với đánh cờ, chạy tới tham gia trận đấu."

Lúc này Lục Thủy nhìn thấy Cửu bắt đầu chạy ra ngoài.

"Chờ một chút, các ngươi chờ ta một chút." Cửu vừa mới đi ra ngoài liền lập tức kêu lên.

Vừa mới nãy nhờ dư quang bên trong, Lục Thủy thấy được bóng dáng ba người.

Nhưng cũng không cố định, trong lúc nhất thời hắn không có cách nào thấy rõ.

"Ngươi có chuyện gì?" Là Kiếm Nhất đang hỏi.

"Ta có thể cùng các ngươi đồng hành không?" Cửu hỏi thăm mấy người Kiếm Nhất, lúc này nàng lại một lần nhìn về phía người bên cạnh Kiếm Nhất, thuận tiện làm tự giới thiệu:

"Ta gọi Cửu, là Thiên Địa Độc Nhất Chân Thần, các ngươi chắc là nghe qua tên ta rồi."

Lúc này ánh mắt Cửu dừng lại trên người bên cạnh Kiếm Nhất.

Lục Thủy lập tức bắt đầu xem xét.

Là hai người, một người cầm sách trong tay đang viết, còn có một người đứng bên cạnh.

Dưới chân của hắn có một con chó đen.

Lục Thủy chỉ liếc qua con chó đen một cái, cuối cùng đưa ánh mắt đặt lại trên người hai người kia.

Hắn trước tiên nhìn người viết sách bên cạnh.

Đây là một vị thiếu niên, lần đầu tiên nhìn qua, hắn rất bình thường, không phải tướng mạo bình thường, mà là bản thân hắn tồn tại cảm giác bình thường.

Nhìn kĩ một chút cảm giác ấy sẽ biến mất, trên người hắn dường như bắt đầu xuất hiện ánh sáng, Lục Thủy cảm thấy đối phương chói mắt như vậy.

Một loại ánh sáng vô hình, lại dường như chiếu sáng toàn bộ thế giới.

Hết thảy tất cả ở bên cạnh hắn đều ảm đạm phai mờ.

Đây là cảm giác của Lục Thủy, cũng là cảm giác của Cửu.

Lục.

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Lục Thủy.

Đối phương chính là vị tồn tại cực kỳ đặc thù kia.

Sau khi biết được lục, Lục Thủy lập tức nhìn về phía lục bên người bên cạnh người viết sách.

Bởi vì hắn biết, ánh mắt của Cửu chẳng mấy chốc sẽ dời đi, hắn cần nắm chặt thời gian.

Nhìn xem là ai sẽ giúp Kiếm Nhất viết tự truyện, có lẽ là một người đặc biệt.

Rất nhanh Lục Thủy quay đầu nhìn sang, trong khoảnh khắc hắn quay đầu trong nháy mắt, hắn phát hiện cái người viết sách kia đột nhiên quay đầu nhìn sang, trong nháy mắt đó bọn hắn tựa như mặt đối mặt.

Nhưng mà Lục Thủy có thể xác định, đối phương không nhìn thấy hắn.

Thế nhưng vẫn khiến hắn hơi kinh ngạc.

Mà khi hắn đi thăm dò nhìn tướng mạo đối phương, mới đột nhiên phát hiện, thế mà thấy không rõ đối phương dáng dấp ra sao.

"Chuyện gì xảy ra?"

Lục Thủy trong lòng hơi kinh ngạc.

Sau đó hắn bắt đầu tập trung lực chú ý, muốn thử đi xem rõ ràng dung nhan của đối phương.

Hắn có thể phát giác được rõ ràng, khi Cửu nhìn đến đối phương không có kinh ngạc, nói cách khác, là Cửu nhìn được người này.

Nhìn không được chính là hắn.

Hoặc là nói trong ghi chép không có cách nào để nhớ rõ ràng hình dạng của hắn.

Lục Thủy vận dụng thiên địa chi lực.

Đều lúc này mà bảo là nhìn không rõ?

"Hữu hiệu."

Dưới tác dụng của thiên địa chi lực, hình dạng mơ hồ kia dạng bắt đầu bị lau, ngay lập tức biến hóa rõ ràng.

Hắn ngược lại là muốn nhìn cho rõ một chút đối phương đến tột cùng tại sao lại trở nên mờ ảo.

Rất nhanh hết thảy hết thảy liền từ mơ hồ chuyển thành rõ ràng, sau đó liền rõ ràng hết thảy.

Nhưng mà kết quả lại làm cho Lục Thủy ngây ngẩn cả người.

Trống không.

Vị trí ban nãy có bóng người, giờ rỗng.

Bình Luận (0)
Comment