Thâm Hải Long Vương nhìn nguồn linh lực sắp đánh đến phía hắn và Lý Ngao mà lòng sinh e ngại.
Tuyệt vọng trong lòng bọn họ dâng cao, dường như giờ phút này bọn hắn chỉ muốn biến mất trên đời.
Nhưng lúc mà bọn hắn tuyệt vọng nhất, lúc mà hắn sắp phải chịu đựng sự công kích mạnh bạo đáng sợ ấy, sức mạnh đáng sợ đó cứ như vậy dừng lại ở nơi đó, chưa từng di động một chút nào.
Mà hắn và Lý Ngao cũng nhận được tin tức.
Thần Vực, xuất thủ.
Thâm Hải Long Vương và Lý Ngao liếc nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều có suy đoán.
Vị tồn tại kia, cuối cùng muốn hiện thân.
"Người nào?" Ma tu Vô Dạ nhìn thấy linh lực của hắn bị chặn lại, có chút cảnh giác nhìn xem bốn phía.
Thế nhưng là mặc kệ hắn nhìn thế nào đều không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
Mà ma tu Hồng Nhan bên cạnh bắt đầu toàn thân run rẩy.
Huyết mạch của nàng đang nhắc nhở nàng, khiến nàng không ngừng tỉnh táo.
Nói cho nàng, nàng đã gặp được thế lực tối cao thật sự của nơi này ―― Thiên Địa Độc Nhất Chân Thần.
"Đúng vậy, chính là lời cảnh báo mà tổ tiên lưu lại trong huyết mạch! Tại sao, tại sao có thể như vậy? Nơi này đến cùng là nơi nào?"
Càng chờ đợi ở đây, nàng càng cảm giác được sự nguy hiểm của nơi này.
Linh lực của Chân Thần bao phủ tràn ngập bốn phương tám hướng.
"Không phải ngươi muốn gặp ta sao?" Thanh âm không linh từ trong Thần Vực truyền ra.
Nhưng mà ma tu Vô Dạ vẫn là không nhìn thấy bất luận thứ gì từ Thần Vực đi tới.
Nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện, có một bóng người đang thong thả hiện ra ngay phía trên nơi linh lực của hắn dừng lại.
"Ta muốn gặp ngươi?" Ma tu Vô Dạ cau mày:
"Thần của các vị thần?"
Đối mặt với bóng người bất thình lình hiện ra, ma tu Vô Dạ có chút kiêng kị.
Thân ảnh đối phương xuất hiện hắn không cách nào thấy rõ.
Trong mắt hắn chỉ thấy được một chùm tia sáng.
Hoặc là nói bị ánh sáng bao phủ bóng người, mà cái này chỉ cho hắn một loại cảm giác vô cùng vĩ đại.
Ánh sáng như này, linh lực quỷ dị như này khiến hắn nghĩ tới một Thần Chúng cường giả ―― Quang Minh Thần.
Thế nhưng mà Quang Minh Thần không ở biển.
Lúc này tất cả mọi người nhìn thấy được thân ảnh của Lục Thủy.
Cho dù là ở trong phòng giam Minh Vũ Thanh Y đều có thể cảm giác được.
Phải biết từ lúc bên ngoài bắt đầu đánh nhau, nàng đã bắt đầu chú ý tình huống bên ngoài.
Bây giờ cái người này đột nhiên đi ra, khiến nàng không cách nào nhìn thấu.
Nơi ở của Thâm Hải Thủy Long lại có loại tồn tại khiến người khác không giải thích nổi như này?
Không chỉ là Minh Vũ Thanh Y, mỗi người của tộc Hải Yêu cũng không biết người này đến cùng là ai.
Nhưng mà các nàng cảm thấy hẳn với Thần Hải Thủy Long hẳn là có chút quan hệ.
"Thực lực của hắn sẽ mạnh giống như Thần Hải Thủy Long sao?"
Một đám Hải Yêu tò mò nhìn, cũng tò mò hỏi.
Lục Thủy đứng tại trên linh lực phương của cấp chín, hắn nhìn ma tu cấp chín cách đó không xa, nói khẽ:
"Là Chúa Tể Thần Vực."
Lúc này Lục Thủy vươn một ngón tay, tiếp tục nói:
"Đáp ứng yêu cầu của ngươi, để cho ngươi mở mang tầm mắt một chút, uy năng của Chân Thần."
Lục Thủy không hề chờ đợi đối phương phản ứng, trực tiếp dùng một ngón tay đè xuống.
Giờ khắc này thần lực tuôn trào khắp toàn bộ bên trong Thần Vực.
Ma tu Vô Dạ làm gì có chuyện ngồi chờ chết, hắn bắt đầu phản kháng.
Nhưng mà, lúc hắn muốn thử vận linh lực, tất cả linh lực đều bị đè ép trở về.
Hắn ngẩng đầu nhìn một cái, thần lực ngưng tụ ra đầu ngón tay đang hướng về phía hắn bên này mà tới.
Mà một chỉ này trong mắt hắn trông không đến cuối, nhìn không thấy bờ.
Trong một khắc ma tu Vô Dạ cảm giác được linh lực của một chỉ này chạm vào hắn, trong tích tắc kia, hắn cảm giác được một loại áp lực không có gì sánh kịp, dường như toàn thế giới đều đang đè ở trên người hắn.
"A! ! !"
Ma tu Vô Dạ bộc phát ra luồng linh lực mạnh nhất mong muốn chống cự lại một chỉ đáng sợ này.
Nhưng mà tất cả đều là vô ích.
Trong nháy mắt chống cự một chỉ này, ma tu Vô Dạ cảm giác cả thế giới của mình thế giới như đang tan vỡ, trước mắt hắn hết thảy đều tràn đầy vết rách, tất cả tất cả đều như là mặt kính đang bắt đầu vỡ nát.
Toàn bộ thế giới đều đang tan rã.
Rất nhanh ma tu Vô Dạ phát hiện thân thể của hắn cũng trải rộng những vết rách, hắn theo toàn bộ thế giới bắt đầu tan rã.
Một màn đáng sợ này khiến cho ma tu Vô Dạ lòng sinh sợ hãi.
Hắn không ngừng vận chuyển linh lực, hiện ra đại đạo của hắn.
Nhưng chính là không cách nào ngăn cản hết thảy.
Hắn tại trơ mắt nhìn chính mình đang chết dần đi.
"Không, không ~ "
Tuyệt vọng, ma tu Vô Dạ bị tuyệt vọng bao trùm, hắn hối hận, hắn không nên đối địch cùng vị tồn tại này.
Uy năng cỡ này hắn chưa từng nghe thấy, trước mặt linh lực cường đại này hắn tầm thường như một đứa trẻ vậy.
Không có chút khả năng chống trả nào.
Oanh!
Ngay lúc ma tu Vô Dạ tuyệt vọng sợ hãi vô cùng, trong lúc bất chợt trước mắt hết thảy tất cả đều biến mất.
Vết rách biến mất, cảnh tượng thế giới tan rã cũng đã biến mất.
Hắn phát hiện chính mình chẳng biết từ lúc nào quỳ trên mặt đất, nhưng mà hắn phát hiện hắn còn sống.
Thế giới cũng không có tan thành mảnh nhỏ.
Khi hắn một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh kia, trong mắt chỉ có e ngại và khủng hoảng tột đột.
Hắn cúi đầu, không còn dám ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
Hắn thất bại, hắn có thể cả nhân được rõ ràng, ban nãy bản thân gần như đã chết.
Lục Thủy không nhìn về phía ma tu Vô Dạ, mà là nhìn về phía ma tu Hồng Nhan.
Lúc này ma tu Hồng Nhan nhìn thấy được ánh mắt Lục Thủy đang nhìn sang, cả thể xác lẫn tinh thần đều kinh động, hoảng sợ tột độ.
Một chiêu ban nãy kia khiến nàng kích thích huyết mạch tiên tổ, uy lực của Chân Thần muôn đời không được mạo phạm.
Đây là cảnh cáo tới từ huyết mạch của nàng.
Cuối cùng ma tu Hồng Nhan ngã xuống trên mặt đất, rất cung kính quỳ xuống, thanh âm mang theo run rẩy:
"Vãn bối vô ý mạo phạm."
Thâm Hải Long Vương nhìn thấy hết thảy, hắn có chút không hiểu, ban nãy hắn thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của thần lực.
Nhưng mà hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lấy lại tinh thần đã thấy hai cường giả quỳ ngồi trên đất.