Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 834 - Chương 834: Đồ Của Ai Mà Lục Thủy Ta Không Dám Đoạt? 3

Chương 834: Đồ của ai mà Lục Thủy ta không dám đoạt? 3 Chương 834: Đồ của ai mà Lục Thủy ta không dám đoạt? 3

Nàng nhớ kỹ ở kiếp trước Lục Thủy cũng từng mua, nhưng kỹ thuật không bằng kiếp trước.

Có lẽ là sau này qua nhiều lần cải tiến.

Chỉ là cũng không kém bao nhiêu.

"Việc sửa Mộ gia ra sao rồi?" Nhị trưởng lão nhẹ giọng hỏi.

"Không kém lắm, qua 2 tháng hẳn là không có khác biệt với trước đó." Lục Thủy mở miệng nói.

"Tay." Nhị trưởng lão nói với Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết không dám chần chờ, đưa tay ra phía trước cho Nhị trưởng lão.

Sau đó Nhị trưởng lão đưa tay bắt mạch.

Thân thể Mộ Tuyết vốn yếu, nàng cần phải kiểm tra.

"Có hơi mệt nhọc." Nhị trưởng lão thu tay về.

Cái khác cũng không có vấn đề nào.

"Có thể là ngồi xe nhiều." Mộ Tuyết nói khẽ.

Kỳ thật nàng muốn bóp mặt Nhị trưởng lão, nhìn khoảng cách gần, Nhị trưởng lão thật sự rất đáng yêu.

"Tay." Lần này Nhị trưởng lão nhìn Lục Thủy.

Lục Thủy tự nhiên đưa tay ra.

Không đến bao lâu, Nhị trưởng lão lại thu tay về:

"Nhìn thấy thất thải chi quang rồi?"

"Nhìn thấy rồi, là Cổng Đá sắp mở sao?" Lục Thủy hiếu kỳ hỏi.

"Đã mở, chỉ là một đám người đang do dự lúc nào nên đi vào." Nhị trưởng lão bình tĩnh nói.

"Bên trong đại khái có cái gì?" Đối với thứ này Lục Thủy thật sự không biết.

"Hẳn là có quan hệ với thần lực, trên Cổng Đá có hai chữ kỷ niệm, ý tứ tế điện thần, cũng không phải là mai táng thần." Nhị trưởng lão nói xong lấy ra cái túi nhỏ, bên trong là đan dược.

Nàng dự định ăn tiếp một viên.

Chỉ là nàng vừa mới đưa tới bên miệng, liền bị một bàn tay khác cướp đi đan dược.

Là Lục Thủy, lúc lấy đi đan dược trong tay Nhị trưởng lão, hắn còn thuận tiện lấy luôn cái túi trong tay còn lại của Nhị trưởng lão.

Sau khi lấy được túi, Lục Thủy liền bỏ đan dược vào trong túi, sau đó thu vào, nói:

"Tiểu hài tử ăn nhiều đồ ngọt, dễ dàng sâu răng."

Nhị trưởng lão nhìn Lục Thủy thật sâu, lần này nàng nhìn lâu hơn khi trước.

Sau đó nàng thả tay xuống, bình tĩnh nói:

"Ta lớn hơn ngươi rất nhiều."

Lục Thủy khoanh tay trước ngực, sau đó tiếp tục nói:

"Cũng thấp hơn rất nhiều."

Nhị trưởng lão nhìn Lục Thủy, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì:

"Đi đại điện đi, Tam trưởng lão hẳn có chuyện nói cho ngươi."

Nói xong Nhị trưởng lão nắm tay đặt ở trong túi áo khoác, sau đó quay người rời đi.

Một bước đi, liền biến mất ở tại chỗ.

Mộ Tuyết nhìn Nhị trưởng lão rời đi, lại nhìn Lục Thủy.

Nàng cảm giác chính mình muốn bóp mặt cũng không có vấn đề gì.

Bất quá nàng rất hiếu kỳ, Lục Thủy có phải cố ý hay không.

"Mộ tiểu thư, muốn ăn một viên không?" Lúc này Lục Thủy mở túi đan dược ra hỏi Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết: "..."

Vậy thì một viên đi.

—— ——

Nơi ở tộc trưởng Lục gia.

Đông Phương Lê m ngồi trong sân, nàng đang cùng tẩu tử mình thảo luận làm ăn thế nào.

Mà lúc các nàng thảo luận, một tiểu nữ hài xuất hiện bên người các nàng.

Đông Phương Lê m kinh ngạc, sau đó liền vô ý thức đưa tay nhéo mặt Nhị trưởng lão.

Đùng!

Tay Đông Phương Lê m trực tiếp bị đẩy ra.

"Bao lớn rồi, không hiểu kính già yêu trẻ sao?" m thanh Nhị trưởng lão không mang cảm xúc.

Dị thường bình tĩnh.

Đông Phương Lê m sờ sờ tay:

"Hiểu."

"Tay." Nhị trưởng lão trực tiếp ngồi bên cạnh Đông Phương Lê m duỗi tay ra muốn bắt mạch.

Lục Cổ và Mộ Tuyết đều tùy tiện kiểm tra.

Nhưng Đông Phương Lê m khác biệt, người này phải kiểm tra cẩn thận.

Gần đây thân thể Đông Phương Lê m có biến hóa, thực tế quá thường xuyên.

Có đôi khi suy yếu, có đôi khi lại tốt lạ thường.

Lần này vẫn tốt lạ thường, không có bất kỳ cái gì không đúng, chí ít nàng không tra ra có vấn đề gì.

"Gần đây có không thoải mái không?" Nhị trưởng lão nhìn Đông Phương Lê m hỏi.

"Không có, trạng thái thân thể rất tốt." Đông Phương Lê m nói.

"Có cái gì không đúng, phả ngay lập tức nói cho ta." Nhị trưởng lão nói.

Chuyện khác thường tất nhiên có vấn đề, nàng cần dự phòng sớm.

Không để chuyện xảy ra mới hậu tri hậu giác.

Nàng không muốn bởi vì tự tin, mà chậm trễ bệnh tình của Lê m.

Chờ giúp Đông Phương Lê m xem mạch xong, Nhị trưởng lão mới nhìn thoáng qua Mộc Cận.

Phát hiện đối phương không có ý nghĩ muốn xem mạch, không tiếp tục để ý nữa.

"Lục Cổ đâu?" Nhị trưởng lão nói với Đông Phương Lê m.

"Ở bên ngoài, gần đây có khá nhiều người đến, Lục Cổ khẳng định bận rộn." Đông Phương Lê m lập tức nói.

Nàng có dự cảm bất tường.

Hôm nay con trai của nàng và con dâu cùng trở về.

"Nhị trưởng lão gặp Lục Thủy rồi?" Đông Phương Lê m thử hỏi.

"Gọi Lục Cổ trở về." Nhị trưởng lão không trả lời Đông Phương Lê m.

Mộc Cận vừa có chút hiếu kỳ, nàng cảm giác Lê m có chút khẩn trương.

Đây là tại sao?

"Nha." Đông Phương Lê m chỉ có thể gật đầu.

Sau đó gọi điện thoại cho Lục Cổ.

Nhị trưởng lão ngồi ở một bên chờ đợi, nàng cầm khối điểm tâm ngọt.

Cắn vào miệng, sau đó tiếp tục đặt miếng còn lại vào.

Chờ trên tay không còn điểm tâm nữa, nàng liền trực tiếp bưng đĩa lên.

Mà vừa lúc này, Lục Cổ cũng vào sân.

Vừa tiến đến Lục Cổ ngay lập tức nhìn thấy Nhị trưởng lão, giờ khắc này nội tâm tuyệt vọng chậm rãi dâng lên.

Lục Cổ hắn không sợ trời không sợ đất, đối với bất kỳ cường địch nào chưa hề uốn gối lạnh mình.

Nhưng đối mặt với Nhị trưởng lão đáng yêu, hắn sợ.

Sợ hơn so với bất kỳ ai.

"Hi, Nhị trưởng lão." Sau khi Lục Cổ trở về, liền lắp bắp mở miệng.

Mộc Cận càng không hiểu, sao Lục tộc trưởng lại có dáng vẻ sợ hãi như thế?

Nhị trưởng lão bưng đĩa, đứng dậy đi đến trước mặt Lục Cổ, nàng nhìn Lục Cổ, sau đó âm thanh bình tĩnh không mang tình cảm truyền ra:

"Ta nói, ngươi làm."

"Nhị trưởng lão, ta cảm thấy trong lúc này khả năng có hiểu lầm gì đó." Lục Cổ lập tức nói.

"Không cần lo lắng, chỉ là để ngươi truyền đáp án, ta nói, ngươi làm." m thanh Nhị trưởng lão vẫn bình tĩnh như vậy.

Lúc này Nhị trưởng lão cầm khối điểm tâm từ trong đĩa đặt ở bên miệng, sau đó nói:

"Lấy điểm tâm từ trong tay của ta."

Lục Cổ: "???"

Bất quá hắn vẫn làm theo, tay có chút run rẩy.

Chờ sau khi y trong tay bị lấy đi, âm thành không có cảm xúc của Nhị trưởng lão lại tiếp tục vang lên:

"Lấy thêm cái đĩa trong tay của ta, nói: Tiểu hài tử ăn nhiều đồ ngọt, dễ dàng sâu răng."

Lục Cổ run lên trong lòng, âm thanh hắn có chút run rẩy:

"Nhị trưởng lão…"

"Ta nói, ngươi làm." Nhị trưởng lão nhìn Lục Cổ, mặt không biểu tình.

Cuối cùng tay Lục Cổ run run, lấy đi cái đĩa trong tay Nhị trưởng lão, sau đó âm thanh mang theo run rẩy:

"Tiểu, tiểu hài tử ăn nhiều đồ ngọt, dễ dàng sâu răng."

"Được rồi, đưa điểm tâm cùng đĩa cho ta." Nhị trưởng lão lại nói.

Lục Cổ có chút không hiểu, không ra tay sao?

Bất quá hắn vẫn đưa điểm tâm cùng đĩa cho Nhị trưởng lão.

Sau khi Nhị trưởng lão tiếp nhận đĩa cùng điểm tâm, nàng liền đặt điểm tâm vào trong đĩa, sau đó bắt lấy tay Lục Cổ.

Sau đó nhẹ nhàng uốn éo.

Răng rắc.

Lục Cổ cảm giác xương tay của mình đang vỡ vụn, tiếp đó chính là trời đất quay cuồng.

Oanh!

Oanh!!

Oanh!!!

m thanh lớn không ngừng vang lên.

Cả viện đổ sụp mấy mét, Lục Cổ rơi xuống đất không biết xa bao nhiêu.

Làm xong những việc này, Nhị trưởng lão mới nhìn Lục Cổ dưới đất, bình tĩnh nói:

"Nói cho Lục Thủy, ta sẽ không sâu răng.

Sau đó dạy hắn, kính già yêu trẻ."

Bình Luận (0)
Comment