Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 837 - Chương 837: Chỉ Bằng Dung Mạo Của Mộ Tiểu Thư, Cũng Muốn Mê Hoặc Ta? Trò Cười! 3

Chương 837: Chỉ bằng dung mạo của Mộ tiểu thư, cũng muốn mê hoặc ta? Trò cười! 3 Chương 837: Chỉ bằng dung mạo của Mộ tiểu thư, cũng muốn mê hoặc ta? Trò cười! 3

Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, đây là ai đến, trực tiếp doạ Chân Võ chạy mất?

Hắn đương nhiên sẽ không để ý cách làm của Chân Võ, hẳn là cha mẹ của hắn hoặc Tam trưởng lão hạ mệnh lệnh gì đó.

Rất nhanh, Lục Thủy liền biết là ai đến.

"Lục thiếu gia đang bận?" Mộ Tuyết đi vào cửa viện tò mò hỏi:

"Vừa mới nhìn thấy Chân Linh ở bên ngoài."

"Có vẻ nhìn thấy Mộ tiểu thư bị dọa chạy." Lục Thủy nhìn điểm tâm trong tay Mộ Tuyết hiếu kỳ nói:

"Mộ tiểu thư làm?"

"Lục thiếu gia muốn ăn không?" Mộ Tuyết mang đồ vật đi đến trước mặt Lục Thủy, sau đó để lên bàn.

Nhìn xong, Lục Thủy có thể nhìn thấy hơi nóng, đây là mới ra lò.

Hắn đưa tay cầm lên, sau đó bỏ vào trong miệng cắn.

Nhai không tệ, hương vị cũng không tệ.

"Ăn ngon không?" Mộ Tuyết ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Lục Thủy, mong đợi nhìn Lục Thủy.

Làm đồ vật cho Lục Thủy ăn, mong đợi nhất chính là Lục Thủy thích ăn, thuận tiện khen nàng làm ngon.

"So với lần đầu làm, ăn ngon hơn." Lục Thủy mở miệng đánh giá.

Đương nhiên so với lần đầu làm ăn ngon hơn, khi đó không dám làm quá tốt, hiện tại đã không sợ. Trong lòng Mộ Tuyết lóe lên ý nghĩ này.

Sau đó liền nhìn Lục Thủy ăn điểm tâm.

Lục Thủy đương nhiên cũng không để ý, mà là ăn điểm tâm Mộ Tuyết làm, thuận tiện nhìn Mộ Tuyết.

Như vậy sẽ ăn càng nhiều, dù sao nhìn người mình thích, khẩu vị cũng sẽ tốt lên.

Gió nhẹ lay động lọn tóc của Mộ Tuyết, Lục Thủy nhìn có chút không dời mắt nổi.

Sau đó ánh mặt trời chiếu sáng trên người Mộ Tuyết, Mộ Tuyết vốn xinh đẹp, lập tức càng thêm chói mắt, lúc này gió lại tiếp tục thổi qua, làm lọn tóc bị cuốn lên, lúm đồng tiền của Mộ Tuyết như hoa:

"Lục thiếu gia, đêm nay ăn sầu riêng được không?"

"Được." Lục Thủy do dự cũng không do dự, trực tiếp đáp.

Vừa mới trong nháy mắt đó, Lục Thủy cảm giác chỉ cần Mộ Tuyết nói cái gì, hắn cũng sẽ trả lời.

Sau khi đồng ý, hắn liền hối hận, sau đó dùng tay bụm mặt, không muốn Mộ Tuyết.

Không được, Mộ Tuyết khẳng định tu luyện nhằm vào mị thuật ta, bằng không thì nhiều năm vợ chồng như vậy, không có lý do ngăn không được công kích cấp thấp này.

—— ——

Ngày kế tiếp, Lục Thủy ngồi trong đình đọc sách, hắn hít thở, ngửi ngửi.

Không có hương vị sầu riêng.

Hôm qua còn tưởng rằng Mộ Tuyết nói đùa, không nghĩ tới thế mà ăn thật.

Bất quá không giống lần trước, chạy tới làm nóng.

Đương nhiên, Lục Thủy để người đưa một trái cho mẫu thân hắn, nói cho mẹ hắn tự mình làm nóng mới ăn ngon.

Đến nỗi cuối cùng mẫu thân nàng làm nóng không, hắn cũng không biết.

Hôm nay Lục Thủy dự định tự mình đi Thu Vân tiểu trấn, mặc dù để Chân Võ Chân Linh đi tìm người, nhưng hắn cũng muốn đi xem sao.

Vạn nhất có thể tìm được nhân tuyển thích hợp.

Bất quá có vẻ như Mộ Tuyết cũng phải đi, vậy liền cùng nhau đi xuống.

Dù sao tuyển người vốn là nhiệm vụ của Tam trưởng lão, hắn lại không sợ cái gì.

Xem sách một lát xong, Lục Thủy đi về hướng của Mộ Tuyết.

Hừng đông, Mộ Tuyết cũng nên thức dậy.

Bất quá hôm nay hắn không ăn cái gì, đến tiểu trấn lại mua cho Mộ Tuyết.

Chỉ là trên đường Lục Thủy có chút do dự, hắn nên tự mình ngồi pháp bảo bay xuống hay không đây?

Ngẫm lại vẫn thôi, bị cha nương hắn biết, gần đây có chút nguy hiểm.

Dù sao cha của hắn vừa mới bị thương, hắn lại mới đưa sầu riêng qua.

Vẫn không nên làm chuyện xấu quấy nhiễu hai vị lão nhân gia.

"Lão cha đã sắp thất giai, cũng không biết lúc nào mới có thể sinh đệ đệ muội muội." Trên đường Lục Thủy có chút thở dài.

Bởi vì nguyên nhân tiên đoán phiến đá, hắn đối đệ đệ muội muội của mình cũng rất tò mò.

Đến tột cùng là tồn tại nghịch thiên gì, mà làm cho tam đại thế lực để ý như vậy.

Phiến đá lưu lại tiên đoán, Vị Lai Kinh, và Khải Kỳ Lục.

"Kiếp trước ta hẳn cũng không kém, thế nhưng không tiên đoán ra."

Kiếp trước hắn cái gì cũng không làm, cho nên khẳng định không phải người trong dự ngôn.

Dù sao hắn không rảnh cùng người bên ngoài giày vò, có thời gian, sớm nghĩ biện pháp để Mộ Tuyết mang thai đứa bé của hắn, không tốt sao?

Rất nhanh Lục Thủy đã đến viện của Mộ Tuyết.

Đi vào liền thấy con Băng Phượng kia, lúc này Băng Phượng vẫn bị buộc ở nơi đó.

"Xem ra một chút cũng không mập, còn có hơi gầy, đáng tiếc." Lục Thủy còn muốn nướng thử xem sao.

Bất quá Băng Phượng cũng còn nhỏ, bắt đầu nướng không có thú vị gì.

Lúc này Băng Phượng cũng nhìn thấy Lục Thủy, nó không dám có động tác dư thừa, bày ra chính mình là một sủng vật bình thường.

Không có hung tính, càng sẽ không không nghe lời.

Biểu hiện tốt, nó cảm thấy sẽ có một ngày thoát ly sáo thằng.

Kẽo kẹt!

Đinh Lương đi ra từ trong phòng Mộ Tuyết.

Nàng nhìn thấy Lục Thủy cũng không kinh ngạc, chỉ thấp giọng cung kính nói:

"Lục thiếu gia, tiểu thư lập tức đi ra."

Nói xong, Đinh Lương nhanh chóng thối lui, thuận tiện cho tiểu thư nhà nàng cùng Lục thiếu gia trò chuyện.

Có người ngoài như nàng ở, nói chuyện phiếm khẳng định có chút không tiện.

Nàng vừa vặn cũng muốn đi chuẩn bị đồ cho Băng Phượng ăn.

Lục Thủy không để ý Đinh Lương, mà hờ Mộ Tuyết đi ra.

Bất quá trong vòng mấy hít thở, Mộ Tuyết liền đi ra từ sau cửa.

Nàng mặc tiên váy màu tím nhạt, thắt eo, buộc tóc đẹp mắt.

Trong đôi mắt lộ ra ý cười, tự nhiên hào phóng, dường như thiếu nữ 18 tuổi.

Mỹ mạo vô song.

"Chào Lục thiếu gia." Mộ Tuyết vừa ra tới liền nhẹ giọng chào hỏi Lục Thủy.

"Chào Mộ tiểu thư." Lục Thủy lấy lại tinh thần, lần này hắn không sững sờ.

Nói đùa, hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng tất cả.

Chỉ là mỹ mạo, cũng muốn làm khó hắn?

Ngây thơ.

"Lục thiếu gia, không đi sao?" Mộ Tuyết đi đến bên người Lục Thủy tò mò hỏi.

Sau đó Lục Thủy mới thu hồi ánh mắt:

"Nhìn tóc Mộ tiểu thư hình như chải lệch rồi."

"Lệch ra sao?" Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn, sau đó phát hiện không nhìn thấy:

"Vậy Lục thiếu gia giúp ta chỉnh lại được không?"

"Là ta nhìn lệch." Lục Thủy bình tĩnh trả lời.

Mộ Tuyết cũng không thèm để ý, lúc này Lục Thủy đã đi lên phía trước, nàng theo sau.

Bất quá Lục Thủy đi rất chậm, rất chăm sóc nàng mặc tiên váy đi không nhanh.

"Lục thiếu gia muốn đi xuống xem có nhân tuyển thích hợp hay không sao?" Mộ Tuyết đi đến bên cạnh Lục Thủy hỏi.

Liên quan tới chuyệ ra ngoài, Lục Thủy đương nhiên sẽ nói cho Mộ Tuyết, cho nên hôm qua đã trực tiếp nói rồi.

Nhìn thấy Mộ Tuyết đi đến bên người, hắn mới bước nhanh hơn một chút, bất quá tuyệt đối sẽ không để Mộ Tuyết sinh ra bất kỳ gánh vác gì.

"Thuận tiện đi,

Mộ tiểu thư muốn ăn cái gì?" Lục Thủy hỏi.

Đi với Mộ Tuyết là chính sự, tìm người là thuận tiện.

"Bánh bao chay." Mộ Tuyết lập tức nói.

Bánh bao ở Thu Vân tiểu trấn kỳ thật ăn rất ngon.

Bất quá còn chưa được tính ăn ngon nhất, ăn ngon nhất hẳn là bánh bao nhà Đinh Lương.

Ừm,kiếp trước nàng nhận Đinh Lương, về sau Đinh Lương gả cho nhà bán bánh bao.

Bọn họ đều là Tu chân giả, bán bánh bao rất nhiều năm.

Đời này Đinh Lương ở Mộ gia hẳn không quá kém, bất quá nàng còn có ý định đưa Đinh Lương qua, chờ thêm một vài năm, lại ném đến Thu Vân tiểu trấn.

Bởi vì đối với Đinh Lương mà nói, đó mới là thời gian nàng vui vẻ nhất vui sướng nhất.

Mà Lục gia có quy củ, đến tuổi tác nhất định, thị nữ sẽ khôi phục tự do.

Còn số tuổi là bao nhiêu, vậy thì nhìn tu vi thị nữ bao nhiêu.

Tu vi càng cao, như vậy thị nữ có thể làm càng lâu.

Đương nhiên, đến thời gian nhất định, cũng có thể lựa chọn không làm.

Đối với phương diện này, Lục gia vô cùng có tính người.

Bất quá muốn làm thị nữ Lục gia, cũng rất khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment