Lạc Phong ngây người, Thiếu tông chủ bại?
Tại sao lại như thế?
Nhưng hắn có thể nhìn ra, một chiêu kia của Thái Dương Kỵ Sĩ rất mạnh, vì sao Thiếu tông chủ lại lỗ mãng đi lên?
Sẽ trọng thương đó?
Dù không chịu thua cũng phải nhìn tình huống chứ.
Trong lòng mọi người đều thở dài, dường như bọn hắn đã thấy được kết quả Lưu Hỏa bị đánh bay ra ngoài, trọng thương không dậy nổi.
Thái Dương Kỵ Sĩ cũng nhìn thấy kết cục của Lưu Hỏa, cho nên vung tay đánh ra.
Trong nháy mắt khi tất cả mọi người cho rằng Lưu Hỏa bị đánh bay, bọn hắn lại nhìn thấy Lưu Hỏa biến mất.
Lưu Hỏa lùi?
Không, hắn không lùi, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Thái Dương Kỵ Sĩ, mà một thương kia của Thái Dương Kỵ Sĩ vẫn chưa đánh ra hoàn toàn.
Công kích của hắn bị Lưu Hỏa dùng một tay nắm lấy.
Tựa như một luồng sức mạnh cuồng bạo, lại bị một bàn tay lớn nắm chặt không thể nào thoát khỏi.
Rất nhiều người đều mộng, có chuyện gì xảy ra thế?
Thái Dương Kỵ Sĩ cũng nhíu mày.
Trong nháy mắt lúc hắn công kích, hắn phát hiện Lục Thủy đã đi đến trước mặt, mà tay cầm thương của chính mình lại bị đối phương nắm chặt lấy.
“Muốn chết.” Trên người Thái Dương Kỵ Sĩ bộc phát ra nhiệt độ đáng sợ. Không chỉ có vậy, sức mạnh quanh người hắn đan xen tựa như gió bão.
Sức mạnh này tạo cho hắn một bức tường bảo vệ vô hình, đồng thời còn hỗ trợ hắn phát ra công kích càng mạnh mẽ hơn.
“Lưu Hỏa, ngươi rất ngu xuẩn khi đến gần ta như thế.” Thái Dương Kỵ Sĩ cười lạnh.
Vẻ mặt Lục Thủy tràn đầy bình tĩnh. Lúc này, quanh người hắn bắt đầu xuất hiện từng điểm sáng, những điểm sáng này xen lẫn vào nhau, dường như đang hình thành trận pháp.
"Ngu xuẩn sao? Ngươi có biết, từ lúc bắt đầu đối thủ của ta cũng không phải là ngươi? Ngươi chẳng qua chỉ là công cụ ta dùng để tê liệt kẻ địch mà thôi. Ngươi quá yếu, yếu hơn rất nhiều so với Hoa Tiên." Lục Thủy bình tĩnh nói.
Rất nhiều người không thể nào hiểu được lời nói của Lục Thủy, đối thủ không phải là Thái Dương Chi Tử, thế thì là ai?
Thái Dương Kỵ Sĩ Ryle khinh thường:
“Thế thì ngươi hãy phá vỡ hình thái mặt trời của ta trước đi.”
“Thật sao?” Nói xong, Lục Thủy đặt một tay lên lớp bảo vệ của Thái Dương Kỵ Sĩ, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái. Tiếp đó, lớp bảo vệ quanh người Thái Dương Kỵ Sĩ trực tiếp sụp đổ tan rã, một chưởng này còn dư lực đánh thẳng vào ngực của đối phương.
Vào lúc Thái Dương Kỵ Sĩ cảm nhận được một chưởng này, hắn phát hiện sức mạnh của mình không thể đối kháng được với Lưu Hỏa, sức mạnh hắn kế thừa lại trực tiếp thần phục, mà thân thể của mình dường như sắp nổ tung.
Phốc!!
Phun ra một ngụm máu tươi, hắn nhìn về phía Lục Thủy với vẻ không thể tin được:
“Ngươi, làm sao có thể.”
Lục Thủy cũng không nhìn Thái Dương Kỵ Sĩ, hắn phát hiện ra người trong bóng tối sắp xuất thủ, nhưng vẫn còn một chút thời gian.
Mục đích hắn tới đây là để bắt sống Thái Dương Kỵ Sĩ.
“Nhóc con, lá gan của ngươi rất lớn.” Một giọng nói đột nhiên vang lên ở trên ngọn núi phía sau Thái Dương Kỵ Sĩ.
Theo giọng nói này vang lên, một đạo công kích vô cùng cường đại đánh thẳng về phía Lục Thủy.
Sức mạnh đáng sợ này không phải là thứ một người có tu vi tam giai có thể chống cự được.
Người này muốn nhất kích tất sát.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Rõ ràng là trận chiến cùng thế hệ, tại sao lại có cường giả nhúng tay?
Lạc Phong có chút phẫn nộ, khinh người quá đáng! Thái Dương Kỵ Sĩ không đánh lại Thiếu tông chủ nhà hắn, lại để lão già sau lưng động thủ.
Đám người Kinh Hải cũng thấy vậy, đối phương quá trắng trợn.
Rất nhiều người đều biết, Lưu Hỏa không thể đỡ được một chiêu này.
Ngay khi luồng sức mạnh này xuất hiện, tất cả mọi người nhìn thấy Lưu Hỏa giơ tay lên, tựa như muốn dùng một tay ngăn cản công kích của đối phương.
“Chuyện này...”
Không thể nào?
“Thiên Ngấn.” Giọng nói của Lục Thủy vang lên.
Trong nháy mắt khi công kích sắp đến, trước mặt Lục Thủy xuất hiện một vết nứt, vết nứt này đối mặt trực diện với công kích vượt qua tam giai không biết bao nhiêu lần kia, sau đó hấp thụ nó.
Mặc dù vào thời khắc sống còn vẫn có một tia lực lượng vượt qua Thiên Ngấn, nhưng Lục Thủy có thể ngăn cản được.
“Tên nhóc, ngươi làm nhục Thái Dương Thần của chúng ta, hôm nay lão phu phải dẫn ngươi về Thái Dương điện để tạ tội.” Giọng nói này vừa mới truyền ra, một lão giả đã xuất hiện ở trên ngọn núi.
Hắn muốn đích thân ra tay bắt Lưu Hỏa.
Hắn phát hiện, tên Lưu Hỏa này quá đặc thù, nếu có thể sử dụng được thì hắn sẽ có chỗ tốt rất lớn.
Lục Thủy lạnh lùng nhìn lão giả kia.
Mạnh hơn một chút so với dự đoán của hắn, nhưng hắn vẫn có phần thắng.
Khi lão giả này muốn xuất thủ, lại có một luồng sức mạnh bao phủ lấy hắn, sau đó một giọng nói trêu tức vọng ra từ trong đám người:
“Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do, Thái Dương Thần của phương Tây đúng là không biết xấu hổ.”
Lão giả này không thể không ứng chiến:
“Ngươi là ai?”
“Một người không quen nhìn hành vi của các ngươi.” Nói xong, hắn cường thế mang theo đối phương bay lên không trung chiến đấu.
Lục Thủy hơi kinh ngạc, vận khí rất tốt.
Hắn tăng tốc độ, muốn trực tiếp mang Thái Dương Kỵ Sĩ đi.
Bây giờ Thái Dương Kỵ Sĩ đã tỉnh táo lại, vẻ mặt có chút dữ tợn:
“Một chiêu này vốn để dành cho Lục Thủy, nhưng nếu đã bại, thế thì chết đi, Lưu Hỏa.”
“Chúng Sinh Nhất Niệm, Nhất Niệm Sát Sinh.”
Lúc này, đoàn ánh sáng to lớn kia dung nhập vào người Thái Dương Kỵ Sĩ, mắt của hắn đã bị ánh sáng thay thế, chỉ cần hắn liếc nhìn người nào thì người đó sẽ bị đánh giết.
Đây là Nhất Niệm Sát Sinh.
Lục Thủy nhíu mày, vì không để xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn vận dụng thiên địa chi lực:
“Thương Minh Chi Nộ.”
Ngay lập tức, sức mạnh vô hình xuất hiện trên người Lục Thủy, uy áp vô tận giống như thiên uy hiện ra.
Thiên uy này chỉ nhằm vào chúng sinh chi niệm.
Theo thiên uy xuất hiện, Thái Dương Kỵ Sĩ kinh ngạc phát hiện, nhất niệm của bản thân lại bị áp chế, nó đang sợ, đang thần phục.
Sau đó hắn nghe được tiếng nói mênh mông cuồn cuộn như sấm chớp:
“Chúng sinh chi niệm, sao dám nghịch thiên, cút.”
Câu nói này vừa truyền ra, Thái Dương Kỵ Sĩ cảm giác được niệm của mình đã biến mất.
Phốc!
Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị chúng sinh nhất niệm phản phệ.
“Không thể nào, không thể nào! Người phàm không thể nào mạnh như vậy, ngươi tuyệt đối không phải người.”
Lục Thủy không hề muốn giải thích cái gì, đã đến giờ, hắn muốn dẫn Thái Dương Kỵ Sĩ rời đi.
Ở giây phút cuối cùng khi trận pháp sắp hoàn thành, Lục Thủy lại từ bỏ Thái Dương Kỵ Sĩ, hắn dùng di hình hoán vị rời khỏi chỗ cũ, lùi lại phía sau.
Tiếp đó, chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một lão giả đang nhắm mắt.
Người này có chút ngoài ý muốn:
“Ồ? Thế mà lại tránh được.”
Lục Thủy nhíu mày, lại thêm một người tới, mà lại không phải người vừa nãy.
“Chắc chắn người này không hề mở mắt nhìn ta, bằng không ta đã phát hiện được. Đúng là thất bại trong gang tấc.” Lục Thủy nhíu mày.
Hắn từng suy nghĩ qua đối phương có hai cường giả, nhưng lại không tìm thấy biện pháp phá giải.
Thân là tam giai, hắn vẫn có cực hạn.
Hơn nữa, người này có chút mạnh.
Lục Thủy lập tức duỗi một tay ra, sau đó nói:
“Thương Minh Tù Lung.”
Tiên hạ thủ vi cường.
Sau đó trong hư không xuất hiện hai cánh tay, tiếp đó chúng từ từ nắm lại.
“Can đảm lắm, đáng tiếc quá yếu.” Lão giả muốn vung tay đánh tan công kích này.
Nhưng khi hắn vừa muốn xuất thủ, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
“A a a a a.”
Là Thái Dương Kỵ Sĩ.
Lục Thủy không thể mang Thái Dương Kỵ Sĩ đi, tất nhiên sẽ lựa chọn biện pháp trực tiếp đánh giết.
Mà hắn lại biết mục đích của tên Thái Dương Kỵ Sĩ này là bản thân mình.
Chuyện này làm cho người ta có chút nghi hoặc.
Hay là, muốn đối phó hắn là vì đối phó Lục gia?
Lục Thủy cảm thấy hơi đáng tiếc, không thể bắt sống để tìm ra đáp án.
Lúc này lão giả kia đang giúp Thái Dương Kỵ Sĩ áp chế sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể.
Đây là do Lục Thủy làm, từ lúc mới bắt đầu hắn đã chuẩn bị xong, Thương Minh Tù Lung chỉ là thứ hấp dẫn sự chú ý của lão giả kia mà thôi.
Sau đó Lục Thủy muốn rời đi.
Nhưng chỉ vừa mới định rời khỏi, lão giả kia đã vươn tay áp chế xung quanh, ngăn cản Lục Thủy rời đi.
“Tên nhóc, ai cho phép ngươi rời đi?”
Lục Thủy không quan tâm, hắn vẫn có thể rời đi, bằng không trước đó hắn chuẩn bị không công sao?
Nhưng ngay lúc này, phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh.
Nó mạnh mẽ hơn tất cả mọi người ở đây, lại còn bay thẳng về phía lão giả đang nhắm mắt.
Là Tam trưởng lão.
Oanh!
Công kích mạnh mẽ này đã đánh bay lão giả nhắm mắt.
Mà khi lão giả nhắm mắt đang toàn lực ngăn địch, sức mạnh trong cơ thể Thái Dương Kỵ Sĩ đã bạo phát, sau đó nổ mạnh rồi tử vong.
Lão giả nhắm mắt quá phẫn nộ, hắn giận dữ quát về phía Tam trưởng lão:
“Lục Bất Tranh, ngươi khinh người quá đáng.”
Sau đó trong hư không truyền đến giọng nói bình tĩnh của Tam trưởng lão:
“Thì tính sao?”
Câu nói này càng làm cho lão giả nhắm mắt phẫn nộ thêm:
"Lục Bất Tranh, ngươi biết mình đang làm gì không? Chỉ là một Lục gia, lại muốn khai chiến với Thái Dương Thần Điện chúng ta sao?"
Rất nhanh trong hư không truyền đến tiếng cười lạnh của Tam trưởng lão:
“Lục gia ta, ở ngay chỗ này, chờ các ngươi đến khiêu chiến.”
---------
Dịch: MB_Boss