“Lục thiếu gia muốn ra ngoài?” Mộ Tuyết đứng ở bên cạnh Lục Thủy.
“Muốn đi dạo.” Lục Thủy đi phía trước bước nện bước, tùy ý nói: “Mộ tiểu thư hôm nay có việc?”
“Dì Lê m phải làm điểm tâm, kêu ta cùng Trà Trà đi xem. Nói muốn dùng lúc hôn lễ của Lục thiếu gia.” Mộ Tuyết đi theo bên người Lục Thủy nhẹ giọng nói.
Kỳ thật chính là hỏi ý kiến Mộ Tuyết. Chỉ là Mộ Tuyết ngại nói. Bởi vì Mộ Tuyết thích là được, nói là tân nương thích là được. Mộ Tuyết đều ngượng ngùng. Đời trước cũng không có loại sự tình này. Ừm, hình như là có chuyện cùng loại, bất quá là Mộ gia một vài người đưa tới một ít điểm tâm để nàng chọn. Khi đó nàng thật sự không biết có ý tứ gì. Hiện tại nghĩ đến cũng là ý của dì Lê m. Đời này, vẫn luôn ở Lục gia, liền trực tiếp hỏi ý kiến nàng.
Hơn nữa mẫu thân Trà Trà cũng ở đây, vừa vặn quyết định luôn. Trà Trà chính là thích ăn. Nàng rất vui lòng. Chỉ cần không phạt trạm liền tốt.
Lục Thủy nghe có chút kinh ngạc: “Mẹ ta làm?”
“Khẳng định không phải, Lục thiếu gia đại hôn, dì Lê m chính là muốn làm, cũng không có khả năng có thời gian. Phải qua rất nhiều lưu trình đi.” Mộ Tuyết nhẹ giọng nói.
Theo sau lại giải thích nói: “Hôm nay dì Lê m cũng chỉ là làm hình thức.”
Lục Thủy gật gật đầu, còn ổn. Hắn liền nói sao, đời trước cũng không có phát sinh sự kiện ngộ độc thức ăn. Nếu có, kỳ thật cũng không ai dám nói. Chỉ có thể yên lặng nuốt xuống đi.
Lục gia thiếu gia đại hôn, ai dám chiết Lục gia mặt mũi? Không muốn sống nữa đúng không? Cho dù là một ít đại đạo giả, cũng không dám. Hoặc là nói người càng mạnh càng không dám. Hắn đời trước hẳn là cũng không có mời đại đạo giả tham gia hôn lễ đi.
“Quyết định dùng cái dạng gì?” Lục Thủy tò mò hỏi. Đời trước hắn không biết loại sự tình này có hay không, hẳn là không có.
“Còn chưa đâu, phải làm mấy ngày.” Mộ Tuyết thanh âm mang theo ý cười.
Đây là nàng hôn lễ, làm loại sự tình này, nàng đương nhiên vui vẻ, giống như dì Đường lôi kéo nàng làm hồng trang áo cưới, làm mấy ngày nàng một chút không cảm thấy mệt.
“Ta mấy ngày nay cũng muốn ra ngoài một chuyến.” Trên đường Lục Thủy nhẹ giọng nói.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, nàng tự hỏi Lục Thủy như thế nào lại muốn ra ngoài, hóa ra là muốn đi nói cho nàng chuyện này.
“Là đi Thạch môn?” Mộ Tuyết hỏi.
“Tam trưởng lão phân phó.” Lục Thủy gật đầu.
“Lục thiếu gia đêm nay có cần chuẩn bị một ít đồ vật không?” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, hỏi.
“Chuẩn bị thứ gì?” Lục Thủy nghĩ nghĩ, cũng không cảm thấy hắn cần chuẩn bị cái gì.
Chân Vũ Chân Linh hẳn là sẽ chuẩn bị tốt.
“Tỷ như một ít điểm tâm.” Mộ Tuyết nghĩ nghĩ nói.
“Mộ tiểu thư chuẩn bị cho ta sao?” Lục Thủy hỏi.
“Được a.” Mộ Tuyết lập tức đồng ý, mang theo ý cười tiếp tục nói: “Lục thiếu gia cơm chiều hẳn là còn chưa ăn đi? Ta làm cho Lục thiếu gia.”
Ngừng một chút, Mộ Tuyết lại nói: “Có cơm.”
Lục Thủy: “......”
Tóm lại hiện tại ta không thể ăn mì đúng không?
————
Ngày kế giữa trưa Lục Thủy cùng Mộ Tuyết lên đường xuống núi, bọn họ đi Thạch môn. Hôm nay phá lệ, Lục Thủy không phải nghe mẫu thân hắn lải nhải.
Mà ở Lục Thủy phía sau chính là Chân Vũ Chân Linh cùng với Đinh Lương. Đinh Lương không dám không đi theo, Lục thiếu gia muốn vào cửa đá. Liền nàng tiểu thư một người, không có người sẽ yên tâm.
“Mộ tiểu thư, gần đây tiểu trấn nhiều người.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết mở miệng nói. Hôm nay Mộ Tuyết thay đổi một thân tiên váy, tự nhiên hào phóng, tiểu thư khuê các.
Tóc còn được Đinh Lương chải cho.
Rất đẹp.
Đương nhiên, đây đều là vì Lục Thủy.
“Xuống dưới chân núi đi, Trà Trà hôm nay đi chăn dê, muốn biết dưới chân núi cỏ có tốt không, mang về cho nàng một chút.” Mộ Tuyết giải thích nói.
Đông Phương Tra Tra thật sự chuyện gì cũng làm. Mỗi ngày bận túi bụi.
Không bao lâu Lục Thủy bọn họ đi vào chân núi. Mộ Tuyết liền không đi tiếp.
Nếu đi tiểu trấn, Lục Thủy hẳn là sẽ lo lắng. Mặc dù biết nàng không bình phàm.
Cho nên, nàng từ nơi này trở về là được.
“Lục thiếu gia lên đường bình an.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy.
Đối diện với ánh mắt của Mộ Tuyết, Lục Thủy ngừng ở tại chỗ, hắn nhìn Mộ Tuyết một hồi, mới mở miệng nói: “Mộ tiểu thư, đừng gầy thêm nữa.”
Nói xong, Lục Thủy liền xoay người rời đi.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy bóng dáng, sau đó nhéo nhéo mặt mình .
“Đủ cho Lục Thủy nhéo.”
Sau đó, nàng liền xoay người về Lục gia.
Đinh Lương đi theo tiểu thư nhà mình, cũng may chỉ là đưa đến nơi này. Bằng không nàng thật sự lo lắng. Tu vi của nàng ở Thu Vân tiểu trấn, cũng chỉ là tính kẻ yếu.
Đương nhiên, trước khi trở về, nàng vẫn cắt một ít cỏ, mang về cho Trà Trà tiểu thư.
.......
Lục Thủy rời chân núi, một đường đi tới Thu Vân tiểu trấn.
“Hiện tại tình huống Thạch môn như thế nào?” Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Bắt đầu có người lục tục đi vào, hôm nay hẳn là sẽ có đại bộ phận người đến. Nếu muộn thêm nữa sẽ dễ dàng mất đi tiên cơ.” Chân Vũ mở miệng nói.
“Có người ra tới sao?” Lục Thủy lại hỏi.
“Tạm thời không có.” Chân Vũ trả lời.
Lục Thủy gật đầu không nói gì. Thạch môn là đặc thù, hơn nữa khoảng cách phi thường xa xôi. Xem ra đi vào dễ dàng, đi ra lại không có đơn giản như vậy. Đến nỗi có bao nhiêu không đơn giản, hắn cũng không biết.
Không bao lâu Lục Thủy đi tới Thu Vân tiểu trấn trước.
Đám người Kiếm Khởi liền ở chỗ này chờ đợi Lục Thủy, hôm nay là ngày xuất phát, bọn họ tự nhiên đều hiểu.
Bất quá hôm nay nhiều thêm một tiểu gia hỏa, là một con khỉ nhỏ đang đứng trên vai Kiếm Lạc ăn đào. Đối với con khỉ nhỏ này, Lục Thủy cũng không để ý.
“Đông Phương đạo hữu, hiện tại có thể xuất phát?” Sơ Vũ mở miệng hỏi. Theo thói quen kêu Đông Phương. Hơn nữa ra khỏi cửa, Lục thiếu gia cũng để người khác gọi hắn là Đông Phương. Rốt cuộc chính hắn cũng phải dùng giả danh.
“Đi thôi.” Lục Thủy bình tĩnh nói.
Sau đó đi đến Thạch môn. Những người khác tự nhiên không có ý kiến. Đương Lục Thủy tới gần cửa đá thời điểm, An Dật xuất hiện trước mặt Lục Thủy.
“Thiếu gia.” An Dật cúi đầu cung kính nói.
“Có việc?” Lục Thủy mở miệng. Đây là cận vệ cha hắn, gặp qua một lần, xem như biết mặt.
“Cận vệ cũng có vào Thạch môn, đây là biện pháp liên hệ. Không đến thời khắc khẩn cấp, hy vọng thiếu gia không dùng.” An Dật lấy ra một cái nút nho nhỏ đưa cho Lục Thủy: “Nếu thiếu gia gặp được một ít tin tức về tiên đình hoặc là di tích, cũng có thể liên hệ bọn họ. Là tộc trưởng phân phó.”
Lục Thủy tiếp nhận cái nút. Hắn cha đây là đang xem hắn như thám tử mà dùng? Ngẫm lại bộ dáng ngồi ở xe lăn của lão cha gần đây, hắn liền không cự tuyệt.
“Còn có gì nữa sao?” Lục Thủy hỏi.
“Chúc thiếu gia thuận buồm xuôi gió.” An Dật cúi đầu nói.
Lục Thủy không nói thêm gì, mà là trực tiếp lướt qua An Dật đi đến Thạch môn. Đường hắn đi đương nhiên không phải là đường mà người thường đi. Thân là Lục gia thiếu gia, cho dù Lục gia mặc kệ Thạch môn, hắn cũng không cần cùng những người khác tranh giành để vào hay là luân phiên tiến vào.
Địa bàn nhà hắn, hắn thân là thiếu gia, tự nhiên có đặc quyền.
Thời điểm Lục Thủy đi đến trước Thạch môn, bên ngoài có một ít người, bất quá bọn họ chung quanh không có ai. Ở trước Thạch môn có thất thải chi quang, Lục Thủy đi đến đứng trước thất thải chi quang.
“Ánh sáng này có khả năng che đậy ngũ quan cùng cảm giác.”
Lục Thủy ra bên ngoài nhìn nhìn. Nhìn thấy rất rõ ràng. Xem ra là che đậy đơn hướng.
“Chuẩn bị tốt, đi theo ta.” Lục Thủy mở miệng nói.
Những người khác tự nhiên không dám có chút chần chờ. Hiện tại Lục Thủy, chính là lưu hỏa. Hắn nói đi theo phải đi theo.
Thời điểm Kiều Càn chuẩn bị còn nhìn ngó khắp nơi, hắn muốn nhìn một chút muội muội hắn có ở đây hay không. Thực nhanh liền thấy được, hắn muội muội cùng hắn đường đệ còn có tổ gia gia đang đi đến bên này. Phía sau còn có một ít người. Đi chính là Lục gia thông đạo. Hẳn là mượn quan hệ với Lục gia tam trưởng lão.
“Đi vào.” Lúc này Lục Thủy thanh âm truyền tới.
Kiều Càn không dám lại phân thần, lập tức đem lực chú ý đặt trên người Lục Thủy. Theo sau bảy người trực tiếp tiến vào Thạch môn. Quang mang hiện lên, trước cửa lại không còn tung tích của bất kì người nào.
...